“Ta hiểu rồi, ta để chim dạo xung quanh phụ cận Vạn Linh thành tự do hoạt động, không cần nhìn chằm chằm Vạn Linh thành chặt chẽ như vậy.”
Tử Tiêu thấy thành chủ tâm tính phật hệ như vậy cũng rất bất đắc dĩ, nhưng không có biện pháp, lời nói của thành chủ nàng nhất định phải nghe.
“Thành chủ, chúng ta mở linh điền lớn như vậy có phải hơi lãng phí hay không?”
Tử Tiêu làm thư ký nên tự nhiên biết linh điền Thiên Yêu thành mở lớn bao nhiêu, cả một kinh thành lớn như vậy.
Tuy rằng Thiên Yêu thành sẽ không ngừng mở rộng diện tích theo sức mạnh của thành chủ, bây giờ Thiên Yêu thành đã có mười tám kinh thành lớn nhưng linh điền cũng không cần phải lãng phí như vậy.
Linh điền có kinh thành lớn như vậy, khu vực có thể dùng để trồng linh dược chỉ có một phần vạn, đây không phải là lãng phí thì là cái gì.
“Nếu cảm thấy lãng phí, vậy thì đang dùng một phần ngàn khu vực trồng linh mễ, Thiên Yêu thành không ngừng lớn mạnh, tương lai chúng ta nghĩ không tiếp xúc với tu sĩ nhân loại cũng khó.”
“Đến lúc đó dùng linh mễ đổi lấy tài nguyên trên tay bọn họ, tin tưởng bọn họ sẽ không từ chối linh mễ , dù sao năng lực trồng linh mễ của bọn họ khó khăn so với chúng ta không biết gấp bao nhiêu lần.”
Hoàng Đông Kiệt thản nhiên nói.
“Vậy diện tích linh điền còn lại thì sao?”
“Giữ lại.”
“Giữ lại?”
“Tương lai sẽ có đất dụng võ, chẳng qua tác dụng của chúng không nhất định là dùng để tạo phúc cho yêu quái và tu sĩ nhân loại.”
Hoàng Đông Kiệt phất phất tay, để Tử Tiêu lui xuống.
Tử Tiêu trong đầu đầy nghi vấn, nhưng thấy tư thế của thành chủ, nàng cũng không dám ở lại nhiều, chỉ có thể ôm nghi vấn lui xuống.
Bên ngoài Vạn Linh thành rừng rậm âm u, một con lang vương hung hãn đứng trên đỉnh núi nhìn chằm chằm vào Vạn Linh thành xa xa.
“Đại ca, khi nào chúng ta xuống tay?”
Đệ đệ bên trái lang vương nóng lòng hỏi.
“Ngày mai, trưa mai chúng ta sẽ động thủ!”
Lang vương ngẩng đầu nhìn ánh trăng một chút, cũng ấn định thời gian tấn công vào buổi trưa ngày mai.
Sáng sớm Dạ Dung tỉnh lại thu dọn rương thuốc của nàng, xuất phát về Thiên Yêu thành, nghề nghiệp của nàng là một y sư, đến Thiên Yêu thành chỉ có thể hành y kiếm tiền mà thôi. Vì y thuật của nàng cao minh phi phàm, trong vòng vài ngày ngắn ngủi, nàng loáng thoáng trở thành thần y đệ nhất ở Thiên Yêu thành.
Lão thụ vương không muốn để nàng đến, nhưng cái cớ của nàng luôn hợp lý, gì mà trong mắt y sư, bệnh nhân không phân biệt thiện ác, đối xử bình đẳng, gì mà tiến vào tìm hiểu tình báo Thiên Yêu thành, gì mà Thiên Yêu thành có đan dược các nàng không cách nào từ chối.
Nàng cố ý muốn tới, lão thụ vương muốn ngăn cũng không ngăn được nên dứt khoát để nàng đến.
Tiến vào Thiên Yêu thành, đi tới cửa hàng y tế của mình, phát hiện sớm đã có mấy yêu quái ở cửa cửa phòng y tế chờ nàng đến.
Thấy có bệnh nhân, nàng vội vàng mở cửa phòng khám để các bệnh nhân lần lượt vào, cẩn thận kiểm tra khám bệnh cho họ.
Có lẽ y thuật Dạ Dung vô cùng cao siêu, rất nhanh đã giải quyết vấn đề trên người vài bệnh nhân nhưng Dạ Dung không có thời gian nghỉ ngơi, vì thỉnh thoảng lại có bệnh nhân tìm tới cửa. Theo thời gian bệnh nhân không giảm bớt mà ngược lại tăng lên.
Đặc biệt là sau buổi trưa, xuất hiện bệnh nhân với vết thương hở.
“Làm sao lại bị vết thương này?”
Dạ Dung nhìn vết thương của gấu yêu, vết thương này không phải do chém giết mà ra, mà là bị lực lượng cường đại lan đến.
Không chỉ Hùng Yêu, phía sau Hùng Yêu xếp thành hàng dài, có không ít yêu và tình trạng /hình trên người Hùng Yêu không sai biệt lắm, đều là bị lực lượng cường đại tác động đến. Điều này khiến cho Dạ Dung cảm thấy kỳ quái, là chém giết giữa các yêu vương hay là hai yêu tộc điên cuồng khởi động chiến tranh mới gặp phải loại tình hình này.
“Dạ thần y, ngươi ở chỗ này khám bệnh nên không rõ tình hình bên ngoài, có yêu vương triệu tập ác yêu ồ ạt tấn công Vạn Linh thành.”
“Vết thương trên người chúng ta đa số là vì thích xem náo nhiệt mới bị ảnh hưởng, có điều bị chút thương tích này có thể thấy yêu vương chiến đấu, thật sự là khiến cho chúng ta hưng phấn.”
Hùng yêu hồi tưởng lại cảnh chiến đấu giữa lang vương và lão thụ vương, vẻ mặt có chút khó quên.
“Cái gì, ngươi nói gì, có yêu vương triệu tập ác yêu tấn công Vạn Linh thành, khi nào, tình hình chiến đấu như thế nào, Vạn Linh thành có...”
Vừa nghe có yêu vương xâm lấn Vạn Linh thành, Dạ Dung lập tức nhảy dựng lên.
“Dạ thần y, chẳng lẽ ngươi là yêu của Vạn Linh thành sao?”
“Mau nói với ta, tình hình Vạn Linh thành bây giờ như thế nào?”
Dạ Dung sốt ruột nói với chúng yêu, ta chính là yêu của Vạn Linh thành.
“Dạ thần y, tình hình cụ thể chúng ta cũng không rõ ràng lắm, vì lang vương và lão thụ vương đánh giết thật sự quá kịch liệt.”
“Hơn nữa chúng ta bị tác động đến bị thương, chúng ta không thể không rút lui khỏi hiện trường trở về chữa thương, lang vương và Lão thụ vương ai thua ai thắng chúng ta không biết nhưng Vạn Linh thành có chút gay go.”
“Vạn Linh thành không tính là thành trì chân chính, là khu đất bảo tồn lão thụ vương dùng từng gốc cây vây thành, lão thụ vương giao tranh cùng lang vương, khu bảo tồn bị lượng lớn ác yêu phá hư.”
“Bây giờ hẳn là có không ít yêu quái loại dược thảo bị ác yêu cướp bóc rồi.”
Đám Hùng yêu hắn thấy Dạ Dung sốt ruột vội vàng nói những gì mình biết ra.
“Thật sự có lỗi với các vị, các ngươi đi tìm đại phu khác đi, ta phải trở về gấp.”
Dạ Dung nói xong cũng không đợi bọn hùng yêu khuyên nói gì, vội vàng chạy về Vạn Linh thành.
“Đừng xảy ra chuyện gì, đừng xảy ra chuyện, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện.”
Dạ Dung vừa chạy về, nội tâm vừa cầu nguyện, nàng thật sợ trở về thấy hài cốt đầy đất.
“Cái này, cái này”
Dạ Dung cách Vạn Linh thành rất gần, đến khi nàng từ xa xa thấy Vạn Linh thành chỉ còn một đống phế tích, khắp nơi đều là khói đặc ngút trời, nội tâm nàng đã run rẩy không dám nói chuyện, tăng nhanh tốc độ, cuối cùng chạy tới vùng ven Vạn Linh thành, đầu tiên lọt vào tai chính là tiếng khóc chung quanh truyền đến.
Nghe được tiếng khóc, nội tâm Dạ Dung căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng một chút, có tiếng khóc, chứng tỏ Vạn Linh thành được bảo vệ, không bị ác yêu triệt để tiêu diệt.