Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 520 - Chương 520. Ca, Ngươi Thích Dạ Dung Tỷ Tỷ Sao?

Chương 520. Ca, ngươi thích Dạ Dung tỷ tỷ sao?
Chương 520. Ca, ngươi thích Dạ Dung tỷ tỷ sao?

“Sẽ không đâu, chỉ cần hắn không ngốc, hắn cũng không dám làm ra loại chuyện ngu xuẩn này nếu tổ tông sống chúng ta còn ở đây.”

Lục Trạch thật đúng là không lo lắng, tuy nói Hắc Đế mặc kệ chuyện ngự thường sứ nhưng nếu ngự thường sứ dám phản bội Ti bộ thì kết cục chỉ có thể trở thành khẩu phần ăn.

Lục Thế Viễn đều nghe phụ thân nói như vậy thì hắn cũng lười quản chuyện này.

“Tiểu Bình, ngươi và gia gia ở bên ngoài buôn bán nhiều năm như vậy, người quen chắc chắn không ít, ca ca hỏi thăm ngươi một người.”

Thần Thiên dẫn muội muội đi ra làm quen với kinh thành, chợt nghĩ đến điều gì vội vàng hỏi muội muội.

“Ca, ngươi muốn hỏi thăm ai, có đặc điểm hình thể gì không, hoặc là đặc điểm ngoại hình.” Mộng Bình hỏi.

“Ta không biết tên nàng là gì, nàng rất đẹp, y thuật rất giỏi, đôi mắt...”

Thần Thiên miêu tả đặc điểm ngoại hình của nữ tử cứu mạng hắn trong ký ức.

“Ca, ngươi đã gặp Dạ Dung tỷ tỷ sao?”

Mộng Bình kỳ quái nhìn ca ca.

“Dạ Dung tỷ tỷ? Nàng tên là Dạ Dung sao, ngươi xác định nữ tử ta miêu tả tên là Dạ Dung à?” Thần Thiên thấy muội muội thật sự quen biết, bỗng nhiên hơi kích động hỏi.

“Đeo chuông tai bạch vũ, có nước mắt, nửa đuôi tóc màu xanh, trên người có mùi thuốc, ca, nếu như ngươi không nói sai thì nữ tử ngươi nói tám chín phần mười chính là Dạ Dung tỷ tỷ.” “Nàng ở đâu?”

“Thiên Yêu thành, Dạ Dung tỷ tỷ là thần y của Thiên Yêu thành.”

“Thiên Yêu thành! Có phải gia gia có thể mở cửa truyền tống đi Thiên Yêu thành hay không?” “Có thể được nhưng ngươi không nhất định có thể gặp được Dạ Dung tỷ tỷ, không nói bên ngoài có rất nhiều yêu tộc mời Dạ Dung tỷ tỷ đi chữa bệnh.”

“Với tính tình Dạ Dung tỷ tỷ, thường ra ngoài khám bệnh lúc rảnh rỗi, rất ít ở Thiên Yêu thành, ngoại trừ thành chủ ra, ai tìm nàng cũng đều rất khó.”

Mộng Bình nói.

“Như vậy sao.”

Thần Thiên vừa nghe bỗng nhiên có chút mất mát.

“Ca, ngươi thích Dạ Dung tỷ tỷ sao?”

Mộng Bình cười hì hì hỏi.

“Con nít con nôi nói lung tung.”

Thần Thiên dĩ nhiên không thừa nhận.

“Ca, có lẽ ngươi không có hy vọng gì đâu, người hoặc yêu thích Dạ Dung tỷ tỷ quá nhiều, cũng chưa từng thấy Dạ Dung tỷ tỷ có hảo cảm đối với người khác phái nào.”

Mộng Bình không sợ đả kích ca ca.

“Ta chỉ muốn cảm tạ ơn cứu mạng của nàng, tiểu hài tử ngươi nghĩ gì vậy?”

“Hừ, cũng không biết ai nghĩ nhiều chứ. Ta nhớ rõ Dạ Dung tỷ tỷ mỗi tháng ngày thứ tám đều đến kinh thành tiến hành khám bệnh cho ba người may mắn, bây giờ cách ngày thứ tám hình như không xa.

“Ngươi nói thật chứ?”

Thần Thiên hơi kích động.

“Ca, rất nhiều người ở kinh thành đều biết Dạ Dung tỷ tỷ mỗi tháng ngày thứ tám đều sẽ đến kinh thành, ngươi cũng ở kinh thành được một trận thời gian rồi, sao ngay cả cái này cũng không biết vậy?”

“Ừ, có thể là thời gian ta gia nhập Trảm Yêu Ti không dài, hơn nữa ta thích ở một mình, rất ít nói chuyện phiếm với người ngoài, không biết cũng là bình thường.”

Thần Thiên xấu hổ giải thích.

“Ca, ta cảm thấy ngươi vẫn nên bỏ cuộc đi, quần thể hộ hoa của Dạ Dung tỷ tỷ quá nhiều, ta sợ ngươi vừa tới gần Dạ Dung tỷ tỷ đã bị người khác chém chết.”

“Ngươi đây xem thường ca ca ta sao, ca ca ngươi nói như thế nào cũng là đại yêu hơn sáu trăm năm đạo hạnh, há người khác nói giết là giết được sao?”

“Không nói chuyện với tiểu hài tử ngươi chuyện này nữa, không đi dạo nữa, không đi nữa, chúng ta trở về.”

“Đi dạo, đương nhiên phải đi dạo.”

Mộng Bình lo lắng ca ca bỏ lại nàng, vội vàng chấm dứt đề tài liên quan đến Dạ Dung tỷ...

Bọn người Huyền Thanh đến khiến cho cao tầng triều đình nổi lên ý nghĩ gì đó, mấy ngày nay ngoài sáng trong tối đã bỏ không ít tâm tư với đám người Huyền Thanh.

Chỉ là bọn người Huyền Thanh không để ý tới, vẫn an thủ bổn phận buôn bán như trước, bảo trì khoảng cách nhất định đối với với các ý tưởng của triều đình ném tới. Theo lời của bọn họ mà nói, Thiên Yêu thành không can thiệp vào tranh chấp giữa bất kỳ thế lực nào.

Giao dịch làm ăn không có vấn đề gì nhưng muốn lôi kéo bọn họ hợp tác đạt thành liên minh gì thì bọn họ sẽ không đồng ý.

Thế lực khắp nơi thấy thái độ của bọn Huyền Thanh đối với triều đình cũng thả lỏng không ít nhưng bọn họ không dám thả lỏng hoàn toàn, vẫn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn Huyền Thanh, cực kỳ sợ thái độ của Huyền Thanh đối với triều đình là diễn cho bọn họ xem. Một ngày bọn người Huyền Thanh chưa rời khỏi kinh thành, bọn họ sẽ nhìn chằm chằm không buông.

Bọn người Huyền Thanh cũng biết người của thế lực khắp nơi mỗi ngày đều nhìn chằm chằm bọn họ, chẳng qua bọn họ đã sớm thành thói quen.

Từ khi bọn họ có được quyền quản lý thương nhân, những chú ý trong sáng ngoài tối này không thể thiếu. Chỉ cần không cản trở bọn họ làm ăn, bọn họ cũng làm như không thấy đối với hành vi của những thế lực này.

Mộng Bình vui vẻ chơi đùa, duyên phận kỳ diệu khiến nàng và Lục Mộng Lam của Lục gia trở thành bạn tốt. Lục gia biết thân phận Mộng Bình cũng không phản đối Lục Mộng Lam kết giao bằng hữu với nàng, thậm chí còn ngầm ám chỉ Lục Mộng Lam thông qua Mộng Bình hiểu rõ tình hình Thiên Yêu thành.

Bọn người Huyền Thanh hắn cũng biết Lục Mộng Lam là người Lục gia, bọn họ cũng không phản đối chuyện Mộng Bình và nàng trở thành bằng hữu tốt, vừa vặn có thể thông qua Lục Mộng Lam tìm hiểu tình hình của Lục gia và Hắc Đế.

Hai nhà đều rất nham hiểm!

Một ngày nọ Lục Mộng Lam hẹn Mộng Bình tới nhà làm khách.

Mộng Bình đúng hẹn mà đến, được Lục Mộng Lam kéo đến đình các hậu viện chiêu đãi.

Tiến vào hậu viện, Mộng Bình rất nhanh phát hiện trong hồ quan sát chỉ có một con rùa già.

Phát hiện này khiến cho nội tâm nàng căng thẳng, hơn nữa thấy rêu trên mai rùa già cùng nếp nhăn trên da tứ chi, biết năm tháng sống của rùa già này tương đối lâu, bỗng nhiên nàng nổi lên một suy đoán to gan, rùa già này có thể là lão tổ của nàng, Hắc Đế trong truyền thuyết hay không?

Ý nghĩ này vừa đến, nàng không thể kềm chế được nữa.

Có điều nàng không biểu hiện ra ngoài, mặt ngoài tương đối bình tĩnh, đang suy nghĩ làm thế nào để hỏi chuyện liên quan đến rùa già.

Hết chương 520.
Bình Luận (0)
Comment