Vừa nghe Thần Thiên nói, nội tâm kích động của bọn Thu Hải cũng dần dần bình tĩnh lại.
Thần Thiên nói không sai, bọn họ cũng không biết thái độ của lão tổ đối với bọn họ.
Lão tổ nhận bọn họ còn dễ nói, nếu lão tổ không nhận bọn họ, bọn họ chạy đi phơi bày thân phận lão tổ thì thì xấu hổ.
“Không, lão tổ sẽ nhận chúng ta, hơn nữa chúng ta cũng không cần tránh khỏi tầm mắt của người khác, tới cửa giành lão tổ với Lục gia.”
Huyền Thanh suy nghĩ một chút, quyết định không bại lộ thân phận lão tổ là thành chủ Thiên Yêu thành, thân phận khác có bại lộ hay không thì xem ý của lão tổ.
Rõ ràng hắn đã nhìn ra lão tổ không thèm để ý thân phận Hắc Đế có bị phơi bày hay không. Những người khác đều tò mò nhìn Huyền Thanh, đều yên lặng chờ hắn quyết định.
Muốn biết cơ sở quyết định của hắn là gì...
“Tiểu Bình, ngươi vội vàng rời khỏi Lục gia, cho rằng lão tổ nhìn không thấu ngươi đã nhận ra hắn sao?”
“Lão tổ đã sớm nhìn thấu, ngay cả chuyện ngươi rời đi sẽ mang đến cho lão tổ thay đổi gì, trong lòng lão tổ đều có tính toán.”
“Nhưng ngươi rời đi, lão tổ không hề ngăn cản ngươi, rõ ràng đã ngầm đồng ý việc ngươi nói ra chuyện của hắn, cũng ngầm đồng ý chuyện sắp xảy ra tiếp theo.”
“Nếu như lão tổ đã ngầm đồng ý thì chúng ta làm gì không quang minh chính đại đi giành với Lục gia.”
Huyền Thanh lặng lẽ nói.
Thu Hải nghe xong cảm thấy có lý, rõ ràng lão tổ cũng đã ngầm đồng ý hành vi kế tiếp của bọn họ thì sao bọn họ lại không làm.
Giành đại gia hắn, Lục gia thì như thế nào, bọn họ còn là hậu duệ của Hắc Đế, sợ cái rắm, cướp rồi nói sau.
“Một trận tranh giành này có lẽ sẽ làm cho thân phận lão tổ không giấu được nữa.”
“Mặt khác nhân loại cũng sẽ cảm thấy chúng ta cướp Hắc Đế của bọn họ, tuy nhân loại sẽ không dám làm gì chúng ta nhưng trong lòng sẽ tràn đầy thù địch với chúng ta.”
Thần Thiên nghĩ hậu quả sau khi cướp được lão tổ tông.
“Ca, lấy thực lực cùng địa vị của lão tổ, lão tổ còn sợ thân phận bại lộ sao?”
“Nhân loại thù địch thì như thế nào, lão tổ chúng ta che chở bọn họ nhiều năm như vậy, bọn họ nên biết thỏa mãn.”
“Chúng ta là yêu quái, không thể vĩnh viễn ở chung với nhân loại, sớm muộn gì lão tổ cũng có một ngày sẽ rời khỏi nhân loại, chúng ta chỉ là làm cho ngày này đến sớm hơn mà thôi.” Mộng Bình không để ý nói.
“Đi, bây giờ xuất phát, đi nghênh đón lão tổ của chúng ta trở về!”
Huyền Thanh nói xong dẫn theo mọi người xuất phát.
Thế lực khắp nơi ẩn núp ở trong bóng tối thấy Huyền Thanh dẫn một nhà xuất động, lập tức ý thức được Huyền Thanh muốn làm chuyện gì đó quan trọng, mới dẫn toàn bộ tộc nhân cùng xuất động. Vì để hiểu rõ Huyền Thanh muốn làm gì, các thế lực khắp nơi đều lén đuổi theo.
“Gia gia, gióng trống khua chiêng xuất động làm cho rất nhiều thế lực đuổi theo.”
“Dân chúng phụ cận không biết đích xác tưởng đâu có náo nhiệt để xem, cũng đi theo phía sau chúng ta, bây giờ người đi theo chúng ta càng ngày càng nhiều.”
“Đến lúc chúng ta đi tới Lục gia, có lẽ cả một con phố thích xem náo nhiệt đều bị chúng ta dẫn theo.”
Thần Thiên thấy quần chúng ăn dưa đi theo phía sau hắn càng ngày càng nhiều thì nhướng mày.
“Không cần để ý đến bọn họ, muốn xem náo nhiệt thì tùy bọn họ xem.”
Huyền Thanh quay đầu nhìn quần chúng phía sau một cái, không xua đuổi bọn họ, tùy ý bọn họ đi theo.
Trảm Yêu Ti.
“Lục đại nhân, không tốt rồi, bọn người Huyền Thanh mang theo người đầy đường xông tới nhà của ngươi!”
“Gì?”
Lục Trạch nghe xong cau mày nhảy dựng lên.
“Họ muốn làm gì?”
Trong nhà có tổ tông sống, Lục Trạch không sợ Huyền Thanh động thủ với người nhà của hắn nhưng bọn Huyền Thanh đột nhiên tìm tới cửa khiến hắn luôn cảm thấy có vấn đề.
“Không rõ lắm, không giống như là đi gây phiền toái nhưng cũng không giống như tới cửa làm khách.”
“Đại nhân, người vẫn nên nhanh chóng dẫn người đi đường tắt chạy về nhà phòng ngừa bất trắc đi!”
Lục Trạch vừa nghe cũng không do dự mang theo một nhóm trảm yêu sứ chạy đường tắt về nhà.
“Các ngươi tới làm gì, còn dẫn theo rất nhiều ngự thường sứ như vậy, các ngươi muốn cho người khác cho rằng ta muốn đến Lục gia gây phiền toái có phải không?”
Ở giữa đường, Thần Thiên thấy bọn người Hắc Phong dẫn theo rất nhiều ngự thường sứ chạy tới, còn mang theo vũ khí, mặt hắn tối sầm lại, những thủ hạ này không thể để người ta bớt lo lắng mà, làm như vậy không phải càng ngày càng nghiêm trọng hơn sao? Không có chuyện cũng biến thành có chuyện.
“Không phải đầu lĩnh tìm Lục gia gây phiền toái sao? Nhưng người của chúng ta nghe tiếng gió nói, đầu lĩnh ngươi không hài lòng với chuyện Lục Trạch làm phó thống lĩnh, chuẩn bị tới cửa lý luận.”
“Chúng ta sợ đầu lĩnh ngươi sẽ chịu thiệt, cả đám đều ngồi không yên bèn chạy tới cho ngươi phô trương thanh thế!”
Bọn Hắc Phong thấy sự tình không phải như bọn họ tưởng tượng, ngược lại có chút mất mát. Bọn họ cũng có tâm không an phận, tự nhiên hy vọng đầu lĩnh có thể thay thế vị trí phó thống lĩnh của Lục Trạch.
“Các ngươi nghe tiếng gió làm việc sao? Bên ngoài lộn xộn tiếng gió rất nhiều, có cái nào là thật hả? Toàn bộ đi về cho ta!”
Thần Thiên giận dữ quát với chúng ngự thường sứ.
“Đầu lĩnh để chúng ta đi theo đi, chúng ta sẽ không gây phiền toái cho ngươi, chúng ta sẽ giống như dân chúng khác, chỉ đi theo không nói lời nào.”
Chúng ngự thường sứ không muốn rời đi, bọn họ cảm thấy đầu lĩnh tới Lục gia chắc chắn có việc, bọn họ không đi theo thì trong lòng khó chịu.
“Các ngươi mang theo vũ khí...”
“Tiểu Thiên, để bọn họ đi theo đi, dù sao chúng ta cũng không phải đi gây sự.”
Thần Thiên còn muốn nói gì nhưng gia gia cũng đã mở miệng, hắn chỉ có thể ngầm đồng ý cho chúng ngự thường sứ đuổi theo.
Lục Trạch dẫn một nhóm trảm yêu sứ chạy đường tắt về tới nhà, chỉ chốc lát sau, hắn thấy nhi tử mang theo rất nhiều trảm yêu sứ của Ti bộ.
“Ngươi dẫn bọn họ đến làm chi?”
Lục Trạch thấy nhi tử dẫn theo nhiều trảm yêu sứ như vậy tới, còn mang theo vũ khí, vẻ mặt trở nên cực kỳ cổ quái.