“Các ngươi chắc chắn muốn biết vì sao chúng ta đến Lục gia tìm lão tổ.”
“Ta nói cho các ngươi biết lão tổ của chúng ta là ai.”
“Hắc Đế!”
“Hắc Đế chính là lão tổ của chúng ta!
“Rùa già được tổ tiên Lục gia cứu từ bên cạnh hồ Thiên Thu chính là rùa già ở hậu viện Lục gia, rùa già nằm sấp ở hậu viện chính là Hắc Đế, cũng chính là lão tổ của chúng ta.”
Huyền Thanh đập nồi dìm thuyền công bố thân phận của Hắc Đế đối với quần chúng ăn dưa xung quanh.”
“Ngươi!”
Ba đời con cháu Lục Hải Nguyên đều không ngờ Huyền Thanh lại quyết đoán như vậy, phơi bày thân phận tổ tông sống, không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào.
“Hít!”
Hiện trường mọi người đều im lặng, không ít người kinh ngạc hít một hơi.
Khiếp sợ, kinh ngạc, choáng váng và chết lặng hiện rõ trên khuôn mặt của những người có mặt. Thế nhân muốn biết nhất là gì, chính là bất kỳ thông tin nào liên quan đến Hắc Đế thần bí, bây giờ nghe được bản thể của Hắc Đế là một con rùa già, Hắc Đế vẫn được người Lục gia cung phụng ở hậu viện Lục gia.
Bí mật này quá kinh thiên động địa!
Chả trách Hắc Đế đứng về phía nhân loại, thì ra đều là công lao của người Lục gia.
Nhân viên thế lực khắp nơi ẩn nấp trong đám người nghe được những tin tức này đều đứng ngồi không yên.
Một người khẩn cấp truyền những gì thấy được nghe được tại nơi này trở về.
Chúng trảm yêu sứ nghe được rùa già Lục gia nuôi dưỡng ở hậu viện đúng là Hắc Đế, trong lòng bọn họ rung động, đồng thời cũng hiểu ra vì sao người phía trên chiếu cố Lục gia như vậy, vì người phía trên đã sớm biết quan hệ giữa Hắc Đế và Lục gia.
Chúng trảm yêu sứ biết nhân loại bọn họ quá cần Hắc Đế chấn nhiếp yêu ma thiên hạ, bọn họ không thể rời khỏi Hắc Đế.
Bây giờ biết mục đích của bọn người Huyền Thanh thì đây không chỉ là chuyện của Lục gia nữa. Nếu như Hắc Đế bị bọn người Huyền Thanh đón đi thì tương đương với việc cướp đi Hắc Đế của nhân loại bọn họ.
Bọn họ cũng không muốn mất đi Hắc Đế, nhất thời bọn họ đều hy vọng Lục gia có thể giữ Hắc Đế lại không cho bọn người Huyền Thanh đón Hắc Đế đi.
Chúng ngự thường sứ thì không giống thế, nội tâm bọn họ vui sướng, bọn họ đánh cuộc đúng rồi.
Thần Thiên không chỉ là người thừa kế Hắc Đế mà còn là hậu nhân có quan hệ huyết mạch của Hắc Đế. Mặc kệ cuối cùng bọn người Huyền Thanh có thể đón được Hắc Đế hay không, đối với ngự thường sứ bọn họ cũng không ảnh hưởng, ngược lại để bọn họ biết đi theo Thần Thiên cũng không sai.
Có điều Thần Thiên quyết định ra sao, bọn họ đều sẽ đi theo đến cùng, dù Thần Thiên dẫn bọn họ thoát ly Trảm Yêu Ti bọn họ cũng không nói hai lời.
“Các ngươi ỷ vào các ngươi là hậu nhân của tổ tông sống mà tùy ý làm bậy như vậy!”
Lục Trạch cũng bị Huyền Thanh đập nồi dìm thuyền trở tay không kịp, làm bại lộ thân phận tổ tông sống trước mặt mọi người, đây thật sự là một đòn giáng vào Lục gia bọn họ.
“Chúng ta tùy ý làm bậy cái gì hả? Chúng ta mượn danh tiếng của lão tổ giết người bừa bãi hay là tác oai tác quái ở kinh thành? Cũng không có, ngược lại chúng ta rất thành thật.”
“Ngươi không thể xớn xác tùy ý làm bậy chụp mũ lên đầu chúng ta, chúng ta chẳng qua là vì đón lão tổ của chúng ta mà thôi.”
“Còn không mau dẫn chúng ta đi gặp lão tổ, chẳng lẽ các ngươi cho rằng ngăn cản chúng ta ở đây là các ngươi có thể giữ lão tổ lại hay sao?”
Huyền Thanh bình tĩnh nhìn bọn người Lục Trạch nói.
“Tổ tông sống sẽ không đi theo các ngươi!”
Lục Thế Viễn thấy bọn người Huyền Thanh khí thế bức người nhưng nghĩ đến bọn họ là hậu của nhân tổ tông sống, khả năng mang tổ tông sống đi là rất lớn, giọng của hắn trở nên lo lắng.
“Lão tổ có đi theo bọn ta hay không, phải xem ý nguyện của lão tổ, không phải các ngươi nói sao thì là vậy.”
Thần Thiên bác bỏ Lục Thế Viễn trước mặt.
“Hãy để cho bọn họ vào!”
Lục Hải Nguyên cuối cùng vẫn buông lỏng.
“Gia gia!”
Lục Thế Viễn thấy gia gia cho bọn Huyền Thanh cơ hội gặp mặt tổ tông sống, nội tâm không còn cảm giác gì.
“Đến bây giờ tổ tông sống cũng không có ra mặt hoặc là truyền âm cho chúng ta, chứng tỏ bọn họ thật sự là hậu nhân của tổ tông sống.”
“Bây giờ hậu nhân của tổ tông sống tìm tới, chúng ta cũng không có lý do gì ngăn cản bọn họ gặp mặt nhau.”
Lục Hải Nguyên cũng lo lắng bọn Huyền Thanh mang tổ tông sống của bọn họ đi nhưng bọn họ lo lắng cũng vô ích, quyền quyết định nằm trong tay tổ tông sống.
Nếu tổ tông sống muốn đi, bọn họ muốn ngăn cản cũng không được.
“Các ngươi đi với ta!”
Thấy phụ thân cũng đã nói như vậy, Lục Trạch chỉ có thể dẫn đám người Huyền Thanh đi về phía hậu viện. Lục Mộng Lam một mực ở nhà, nàng cũng nghe động tĩnh bên ngoài hết nửa ngày, biết Quy gia gia đúng là Hắc Đế nàng sùng bái nhất, nàng cũng kinh ngạc ngây ngốc không thể hoàn hồn.
Bây giờ thấy đám người Huyền Thanh tiến vào, nàng oán giận nhìn Mộng Bình trong đội ngũ một cái, nàng ý thức được là mình lắm mồm mới dẫn đến đám người Huyền Thanh tới cửa cướp Quy gia gia.
Mộng Bình truyền cho Lục Mộng Lam một ánh mắt xin lỗi nhưng nàng không lùi bước, đón lão tổ về đối với gia tộc bọn họ mà nói là chuyện quá quan trọng.
“Hậu nhân bất hiếu Huyền Thanh dẫn dắt cả tộc bái kiến lão tổ!”
Đi tới hậu viện, bọn người Huyền Thanh thấy rùa già nằm sấp trên tảng đá lớn bên cạnh hồ quan sát, Huyền Thanh lập tức dẫn bọn Thu Hải quỳ xuống dập đầu hành lễ với rùa già.
Chỉ có điều rùa già vẫn nhắm mắt lại, không để ý tới bọn họ.
Người Lục gia thấy tổ tông sống không để ý tới bọn người Huyền Thanh, nội tâm bỗng nhiên vui vẻ, cảm giác bọn Huyền Thanh không có cơ hội rồi.
Thu Hải thấy lão tổ không đáp lại bọn họ, ánh mắt lo lắng nhìn Huyền Thanh.
“Lão tổ, ân tình mấy đời Lục gia cung phụng ngươi, chúng ta sẽ báo đáp cho bọn họ, chắc chắn cho bọn họ tài nguyên không thể tưởng tượng được.”
“Chỉ là lão tổ ngươi tiếp tục ở đây cũng không thích hợp.”
“Dù sao nơi này cũng địa bàn của nhân loại, yêu quái không thể vĩnh viễn ở chung với nhân loại.”
“Mấy năm nay, lão tổ ngươi...”
Huyền Thanh còn chưa nói hết lời, người Lục gia ở bên cạnh nghe không nổi nữa.