Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 525 - Chương 525. Tranh Giành!

Chương 525. Tranh giành!
Chương 525. Tranh giành!

“Dừng lại, cái gì gọi là yêu quái không thể vĩnh viễn ở chung với nhân loại, cái gì gọi là tổ tông sống ở chỗ này không thích hợp, ngươi có biết tổ tông sống ở Lục gia chúng ta bao lâu rồi không!?”

“Sáu bảy trăm năm, tiễn đưa sáu đời tổ tiên chúng ta. Ta già rồi, cũng không sống lâu nữa, nếu tính cả ta sẽ là bảy thế hệ.”

“Tổ tông sống ở Lục gia ta lâu như vậy, tổ tông sống đã sớm là một thành viên của Lục gia chúng ta, chúng ta đối đãi với tổ tông sống như...”

Lục Hải Nguyên vì giữ lại tổ tông sống, bắt đầu giả bộ đáng thương không biết xấu hổ.

“Sáu bảy trăm năm mà thôi, chút thời gian này đối với yêu quái chúng ta mà nói thì tính là gì.” “Các ngươi xem lão tổ của chúng ta làm người nhà nhưng các ngươi có quan hệ thân thiết với lão tổ của chúng ta sao, chúng ta chính là hậu nhân có huyết mạch của lão tổ.”

“Các ngươi cung phụng lão tổ mấy trăm năm, chúng ta vô cùng cảm kích nhưng lão tổ dù sao cũng lão tổ của chúng ta, chúng ta có nghĩa vụ mang lão tổ đi.”

Huyền Thanh không ngờ Lục gia mặt dày mày dạn như vậy, vì giữ lại lão tổ bọn họ mà ngay cả mặt mũi cũng không cần.

“Tổ tông sống là lão tổ của các ngươi không sai nhưng hắn cũng tổ tông sống của chúng ta, chúng ta cũng hậu nhân mà tổ tông sống nhìn lớn lên.”

“Nói nhảm, đừng tự dát vàng lên mặt mình, các ngươi nói các ngươi là hậu nhân của lão tổ, các ngươi đã hỏi chúng ta chưa hả?”

“Còn cần phải hỏi các ngươi sao, từ khi các ngươi đến kinh thành, tổ tông sống cũng chưa từng đi gặp các ngươi một lần, chứng tỏ các ngươi không được tổ tông sống ưa thích.”

“Nếu như các ngươi không có quan hệ huyết mạch cùng tổ tông sống, tổ tông sống sẽ gặp các ngươi sao, các ngươi sẽ có cơ hội quỳ ở chỗ này sao?”

Hai nhà vì tranh cướp lão tổ tông mà đấu đến mặt đỏ tía tai.

Mặt mũi cũng không cần, cảnh tượng giằng co vô cùng căng thẳng, thậm chí người ở bên ngoài còn nghe thấy tiếng hai gia đình cấu véo nhau ...

Hai nhà giằng co nhau hồi lâu, kết quả là ai cũng không làm gì được ai, mệt đến mức mỗi người nhìn không vừa mắt cũng không muốn cãi nhau với đối phương nữa.

“Lão tổ, bọn họ khi yêu quá đáng, chúng ta nói như thế nào cũng hậu nhân của ngươi, bọn họ dùng thái độ này đối phó chúng ta, quả thực là không để lão tổ vào mắt.”

Thần Thiên thấy chơi không lại người Lục gia, bèn quay qua méc.

“Ngươi có ý gì, cái gì mà bảo ta không để tổ tông sống vào mắt. Các ngươi ở chỗ chúng ta lấy không được chỗ tốt thì hắt nước bẩn lên người chúng ta có phải hay không?”

Lục Thế Viễn thấy Thần Thiên ác nhân cáo trạng trước thì vô cùng tức giận.

“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, tiếp tục ầm ĩ cũng không có ý nghĩa gì.”

“Chúng ta vẫn nên nghe ý của tổ tông sống, nếu như ý của tổ tông sống muốn ở lại chỗ này, các ngươi không được phép có dị nghị.”

“Ngược lại, nếu tổ tông sống muốn đi với các ngươi, chúng ta dù không nỡ cũng sẽ tiếp nhận sự thật này.”

Lục Hải Nguyên thấy ầm ĩ như vậy không phải là cách hay, quyết định hay là xem ý của tổ tông sống như thế nào.

“Lão tổ, đi theo chúng ta đi, ngươi vì nhân loại trả giá đã đủ rồi. Ân tình ngươi nợ Lục gia chúng ta sẽ trả lại, so với nhân loại, gia tộc càng cần ngươi hơn.”

Thu Hải thấy người Lục gia cũng đã nói như vậy thì hắn chắc chắn chiến đấu đến cùng.

“Nếu không hai nhà ngươi đánh một trận, ai thắng thì ta sẽ đi với người đó!”

Hoàng Đông Kiệt từ từ mở mí mắt ra, cất giọng lười biếng nói với hai nhà.

“Tổ tông sống, đừng đùa như vậy, quyết định này không công bằng đối với chúng ta, bọn họ có yêu vương, lại có yêu loại đặc thù, nhân số còn nhiều hơn chúng ta, đánh với bọn họ, người bị bắt nạt chính là chúng ta!”

Sắc mặt Lục Thế Viễn khổ sở, thực lực Lục gia bọn họ quá yếu thế so với đám người Huyền Thanh, nếu thật sự đánh nhau để quyết định tổ tông sống đi hay ở lại, bọn họ không giữ được tổ tông sống không nói, còn có thể bị đám người Huyền Thanh tìm cơ hội hung hăng ngược cho một trận.

“Ta đi hay ở lại, thật sự ta đã sớm nói cho các ngươi đáp án rồi.”

“Ta ngầm đồng ý bọn họ tới cửa náo loạn, ta ngầm đồng ý bọn họ phơi bày thân phận của ta, cũng đã nói rõ thái độ của ta.”

Đám thu Hải nghe xong sắc mặt vui vẻ, lão tổ đây là muốn đi cùng bọn họ. Ngược lại, bọn người Lục Trạch nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi.

“Tổ tông sống, là Lục gia ta có chỗ nào không đúng để ngươi đưa ra quyết định như vậy?” Không nỡ sao, đương nhiên Lục Hải Nguyên không nỡ.

Hắn được tổ tông sống nhìn lớn lên, bây giờ hắn bước vào tuổi già, không thấy tổ tông sống tiễn hắn đi, lại thấy tổ tông sống sắp rời khỏi Lục gia, nội tâm hắn ngũ vị tạp trần nói không hết thương cảm.

“Ngoại trừ tiểu tử kia thừa dịp ta yếu ớt lật ta lên, Lục gia các ngươi bắt đầu từ thế hệ Lục Chân không có bạc đãi ta.”

“Thậm chí các thế hệ trước của các ngươi nghèo rớt mồng tơi, nghèo không có tiền khám bệnh cho con cái, tổ tiên các ngươi cũng không hề bỏ rơi ta, cũng không bán ta lấy tiền.”

“Tính cả tiểu tử kia, Lục gia các ngươi tổng cộng chín đời cung cấp nuôi dưỡng ta, nếu ta dám nói Lục gia các ngươi bạc đãi ta thì ta còn có lương tâm gì nữa?”

Hoàng Đông Kiệt nói.

Lục Thế Viễn nghe được tổ tông sống nhắc tới chuyện sai lầm hắn đã làm khi còn bé, còn gọi hắn tiểu tử kia tiểu tử kia, hắn xấu hổ đỏ mặt.

Bọn người Huyền Thanh nghe được chín đời Lục gia đều không bạc đãi lão tổ, lúc trước nhìn người Lục gia không vừa mắt tất cả đều tan thành mây khói.

Nghĩ đến một hồi giằng co với Lục gia vừa rồi, bọn họ chợt cảm thấy có chút xấu hổ.

“Tổ tông sống, Lục gia chúng ta chưa từng bạc đãi ngươi thì vì sao ngươi phải rời khỏi chúng ta?”

Lục Hải Nguyên không rõ hỏi.

“Hậu nhân ta có một câu nói rất đúng, yêu quái làm sao có thể sống cùng nhân loại cả đời.”

“Ân tình ta nợ các ngươi rất lớn, về sau sẽ từ từ trả lại cho các ngươi, có điều các ngươi không thể quá ỷ lại vào ta, ta có thể bảo vệ các ngươi nhất thời, cũng không thể bảo vệ các ngươi đời đời.”

“Vì ta là yêu, không phải thần, không thể cam đoan ta không có lúc bất cẩn.”

“Các ngươi có tương lai của các ngươi, có ta hay không có ta thì các ngươi vẫn phải sống tiếp.” Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói.

Hết chương 525.
Bình Luận (0)
Comment