Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 548 - Chương 548. Hoàn Trả Ân Tình!

Chương 548. Hoàn trả ân tình!
Chương 548. Hoàn trả ân tình!

“Ta có thể giúp ngươi nhưng nhiều nhất chỉ có thể giúp ngươi kết nối, giúp ngươi nói chuyện, cuối cùng quyền quyết định vẫn là ở trên tay thành chủ.”

“Ta hiểu!”

Lục Trạch gật đầu, hắn biết Huyền Thanh không có quyền quyết định chuyện lớn như vậy, hơn nữa linh điền là gốc rễ của Thiên Yêu thành, có thể thuyết phục được thành chủ Thiên Yêu thành hay không vẫn phải xem hắn.

Huyền Thanh thấy Lục Trạch đã nói như vậy, móc đồng tím ra mở cửa truyền tống bước vào. Lục Trạch nhìn cửa truyền tống trước mắt cảm thấy ngạc nhiên, không hổ là Thiên Yêu thành tràn ngập kỳ tích, bảo bối kỳ lạ cổ quái nào cũng có.

Không bao lâu sau, Huyền Thanh trở về, Lục Trạch ôm mắt chờ mong lại căng thẳng nhìn Huyền Thanh.

“Thành chủ đồng ý gặp mặt ngươi một lần nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi, Thiên Yêu thành chưa bao giờ làm kinh doanh thua lỗ, muốn thuyết phục thành chủ, có lẽ nhân loại các ngươi phải chuẩn bị trả một cái giá rất lớn.”

Huyền Thanh nhắc nhở.

Lục Trạch gật đầu đi theo Huyền Thanh vượt qua cửa truyền tống đi tới cửa phủ thành chủ. Đứng ở cửa phủ thành chủ, thấy phủ thành chủ hùng vĩ và hoành tráng, cảm giác có một người khổng lồ thông thiên trích tinh lộng nguyệt đứng ở đây.

Nhìn cảnh quan đường phố phía sau, Lục Trạch cũng bị sự phồn vinh của Thiên Yêu thành làm cho chấn động giống như những người khác.

Nhưng hắn tới làm chính sự, hắn cố gắng bình phục nội tâm đang chấn động, chuẩn bị đi thuyết phục thành chủ.

Đầu tiên là nghiệm chứng thân phận, đi theo Huyền Thanh thông qua tầng tầng phòng hộ, rất nhanh, hắn thấy thành chủ trong truyền thuyết.

Thân thể thành chủ thon dài, dáng vẻ có một không hai, trên người không hề có hơi thở dao động nhưng Lục Trạch biết, đây là tiêu chuẩn của đại lão.

Chỉ là đại lão này không có chút hình tượng, chân trần ngồi xổm trên ngai vàng, nhìn quyển sách không biết tên cười hì hì, còn hưởng thụ hoa quả mỹ nữ bên cạnh dâng tới.

“Lục Trạch bái kiến thành chủ đại nhân.”

Dù sao cũng tới cầu xin người khác, Lục Trạch chắp tay, hành lễ cúi chào Hoàng Đông Kiệt. “Khách sáo thì không cần phải nói, muốn mượn linh điền của chúng ta thì ngươi trước tiên phải thuyết phục được ta.”

Hoàng Đông Kiệt ra vẻ mời ngươi bắt đầu biểu diễn.

“Thành chủ, chuyện làm ăn bình thường không phải ở kiếm được nhiều hơn trong thịnh thế sao, loạn thế lòng người hoảng sợ, giá cả lúc cao lúc thấp, người có tâm tư làm ăn lại có bao nhiêu.” “Thiên Yêu thành mặc kệ thế sự nhưng thiên hạ đại loạn đối với Thiên Yêu thành cũng đâu có lợi ích gì...”

Huyền Thanh bên cạnh nghe được thì nhướng mày, tuy hắn biết cuối cùng lão tổ vẫn sẽ trợ giúp Lục Trạch, dù sao ân tình của chín đời vẫn ở đó nhưng những lời này của Lục Trạch quá ấu trĩ. Thiên Yêu thành được thành lập là vì yêu quái chứ không phải vì nhân loại.

Thiên hạ đại loạn, người chịu thiệt chính là nhân loại, liên quan gì đến Thiên Yêu thành bọn họ. Thiên Yêu thành thành thành lập ba đội hành thương, mục đích ban đầu là cho yêu quái thiên hạ được thuận tiện, lấy quy mô bây giờ của Thiên Yêu thành mà nói, đội hành thương đã không còn cần thiết nữa.

Nói đến làm ăn, chủ khách của Thiên Yêu thành chính là yêu quái chứ không phải nhân loại.

Quan trọng nhất là linh điền căn bản cũng không phải là gốc rễ của Thiên Yêu thành, thành chủ mới là gốc rễ của Thiên Yêu thành.

“Mặc kệ thiên hạ đại loạn hay không, theo như lời ngươi nói đều là vì nhân loại, ngươi dùng lý do này để thuyết phục ta có phải quá ngây thơ hay không?”

Hoàng Đông Kiệt buông sách xuống, ngẩng đầu dùng ánh mắt không buồn không giận nhìn Lục Trạch.

“Vì mượn linh điền, nhân loại chúng ta bằng lòng trả giá đắt, xin thành chủ ngươi ra giá đi.” Lục Trạch thấy thái độ của thành chủ, biết lời nói của mình khiến cho tâm tình thành chủ khó chịu. Nhưng hắn thật sự không biết cách đàm phán, dứt khoát thẳng thắn mời thành chủ ra giá. “Như vậy thật tốt, thẳng thắn, lại không lãng phí thời gian của chúng ta.”

“Ngươi đến cầu người, không cần nói chuyện đạo đức đại nghĩa gì với người mình cầu, đây là hành vi của kẻ ngốc!”

“Làm ăn thì làm ăn, nói đến lợi ích là được, nói bậy bạ chỉ khiến cho người ta khó chịu.” “Hơn nữa ngươi là nhân loại, ta là yêu quái!”

Hoàng Đông Kiệt lạnh nhạt nói.

Lục Trạch không nói gì nhưng cảm xúc của hắn thể hiện hắn đã nhận ra sự vô tri của mình.

“Từ khi Trảm Yêu Ti các ngươi thành lập đến bây giờ, trước khi Hắc Đế chưa xuất hiện, tin rằng Trảm Yêu Ti các ngươi đã tích lũy được một lượng lớn yêu đan.”

“Muốn mượn linh điền của chúng ta trồng lương thực, cái giá phải trả là tất cả yêu đan được bảo tồn của Trảm Yêu Ti các ngươi và tất cả các yêu quái các ngươi bắt được mấy ngày nay.”

Hoàng Đông Kiệt đưa ra các điều kiện của mình.

“Các ngươi muốn yêu đan chúng ta có thể hiểu nhưng các ngươi muốn ác yêu làm gì?”

Lục Trạch biết thành chủ muốn yêu đan có thể là vì cung cấp năng lượng cho linh điền nhưng ác yêu bị bọn họ bắt được thì có ích lợi gì.

“Các ngươi có thể mượn linh điền của chúng ta nhưng ta lo nhân loại các ngươi tiến vào linh điền, cho nên chuyện trồng lương thực vẫn phải giao cho chúng ta.”

“Trồng trọt lương thực, quản lý và thu hoạch đều cần nhân lực, người của chúng ta chỉ quản lý linh dược, không vì các ngươi mà phí sức.”

“Các ngươi muốn lương thực có thu hoạch tốt, phải cho chúng ta lượng lớn nhân lực.”

Huyền Thanh bên cạnh biết lão tổ muốn nhân lực làm việc là giả, ăn ác yêu mới là thật.

Linh điền có người chuyên môn quản lý, căn bản không cần nhân lực gì.

“Có nhưng ta thêm một điều kiện.”

Lục Trạch suy nghĩ một chút thêm một điều kiện.

“Lục Trạch, nên biết điều đừng có quá đáng.”

Huyền Thanh bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở Lục Trạch.

Có điều Lục Trạch không lùi bước, vẫn nhìn Hoàng Đông Kiệt như trước.

“Nói!”

Hoàng Đông Kiệt bảo hắn nói ra điều kiện.

“Việc vận chuyển lương thực trồng được đến Thân Châu và những nơi khác bằng nhân lực không chỉ rủi ro mà còn lãng phí thời gian và công sức. “

“Ta hy vọng Thiên Yêu thành có thể cho mượn cửa truyền tống vận chuyển lương thực đến Thân Châu.”

Lục Trạch khẩn cầu nói.

Hết chương 548.
Bình Luận (0)
Comment