“Cảm ơn ngươi!”
Lục Trạch thật sự là cực kỳ cảm kích đối với Huyền Thanh, túi đựng đồ là tiêu chuẩn của cường giả, mỗi một cái túi đựng đồ đều có giá trị liên thành, cũng chỉ có Huyền Thanh là đại gia hào sảng nói đưa là đưa mười mấy cái.
Lý Chí Đào biết lương thực rất nhiều, hắn điều thủ thành quân tới.
Huyền Thanh thấy người mang lương thực tới, mở cửa truyền tống, vì thuận tiện cho bọn Lục Trạch chuyển lương thực, để cửa truyền tống kéo dài và rộng ra biến thành một cánh cửa khổng lồ dài ba trăm thước, rộng một trăm thước, cao một trăm thước.
Người kinh thành đi qua cửa lớn thoải mái thấy cảnh tượng trong quảng trường Thiên Yêu thành, đối mặt chính là vô số lương thực chất đống ở nơi đó.
Xuyên qua đống lương thực, bọn họ mới thấy kết cấu thành trì hào thịnh tiên linh của Thiên Yêu thành, mỹ cảm vượt ra khỏi thị giác làm chấn động tất cả mọi người.
“Còn sững sờ làm gì, còn không mau đi vào chuyển lương thực!”
Lý Chí Đào hoàn hồn lại từ cảm giác chấn động, thấy quân thủ thành đều ngơ ngác thông qua cổng truyền tống nhìn Thiên Yêu thành, dáng vẻ chưa bao giờ nhìn thấy thế giới.
Chuyện này khiến hắn mất hết mặt mũi, hắn tức giận đến mức lấy chuông ra rung, rung đến mức quân thủ thành hoàn hồn lại.
Cũng có thể thấy thái ti đại nhân tức giận, quân thủ thành trở nên thành thật hơn rất nhiều, nhưng bọn họ vượt qua cửa truyền tống tiến vào quảng trường Thiên Yêu thành, bọn họ càng trực quan thấy Thiên Yêu thành hào thịnh tiên linh.
“Đây là tiên cảnh sao, rung động và bồng bềnh như thế...”
“Rất nhiều yêu quái, mẹ nó, nơi này là nơi quái vật gì, yêu tướng đều tụ tập một đống.”
“Đó, đó chính là tơ đen trong truyền thuyết, khiến cho máu huyết người và thú sôi trào.”
Một đống quân thủ thành tiến vào Thiên Yêu thành đã bị vẻ đẹp bồng bềnh của Thiên Yêu thành làm cho chấn động.
Có điều bọn họ không vì vậy mà dừng lại, bọn họ không quên nhiệm vụ của mình, bọn họ đến chuyển lương thực nhưng trong quá trình chuyển lương thực không ngăn được việc bọn họ đánh giá Thiên Yêu thành.
“Tất cả nơi này đều là thành chủ của các ngươi quy hoạch ra à?”
Lý Chí Đào cùng Tô Hạo Hoa cũng vượt qua cửa truyền tống tiến vào quảng trường Thiên Yêu thành, bọn họ nhìn từng cảnh từng vật của Thiên Yêu thành, trong lòng tràn ngập sự bối rối, cảm giác tụt lại phía sau tự nhiên nổi lên.
“Không sai, tuy thành chủ của chúng ta có chút không làm việc đàng hoàng nhưng có đôi khi hắn lại viết ra một vài thứ và vẽ ra một vài thứ.”
“Mỹ cảm kết cấu của thành trì này được vẽ ra từ bản đồ của chúng ta.”
Huyền Thanh vì mình có lão tổ như vậy cảm thấy vô cùng tự hào, mỗi lần nói đến lão tổ, lưng của hắn thẳng tắp, eo cũng ưỡn cao.
Đặc biệt khi nhìn thấy người khác bị lão tổ của mình làm cho chấn động, hắn liền cảm thấy rất sung sướng.
“Chúng ta có thể đi dạo xung quanh không?”
Bọn người Lý Chí Đào thấy nhiều lương thực như vậy nhất thời cũng không dọn hết, muốn đi dạo khắp Thiên Yêu thành.
“Chuyện này không thành vấn đề nhưng các ngươi là nhân loại, phải mang theo hướng dẫn viên, Thần Thiên ngươi làm hướng dẫn dẫn mấy vị đại nhân đi dạo một chút đi!”
Thần Thiên dẫn Lý Chí Đào đi dạo một chút.
“Ngươi không đi thăm thú một chút sao?”
Huyền Thanh thấy Lục Trạch không đuổi theo, tò mò sao hắn có thể ngồi yên.
“Không được, ta còn phải giám sát bọn họ chuyển lương thực.”
Huyền Thanh nghe Lục Trạch nói như vậy cũng không quan tâm hắn nữa.
Quân thủ thành chuyển đến buổi chiều, cuối cùng chuyển hết lương thực trên quảng trường Thiên Yêu thành xong, cửa truyền tống đóng lại, bọn Lý Chí Đào đã sớm trở về.
Chỉ là bọn người Lý Chí Đào nói ít đi, ai cũng có thể nhìn ra tâm tình bọn họ nặng trĩu, rõ ràng bọn họ đã bị Thiên Yêu thành đả kích.
“Còn cần bao lâu mới có thể mở cửa truyền tống đi Thân Châu?”
Lục Trạch hỏi Huyền Thanh.
“Với tốc độ của Thần Thiên, có lẽ hắn còn phải mất nửa ngày mới mang đá tọa độ tới Thân Châu.”
Thân Châu.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Lục Thế Viễn thấy Thần Thiên đến không khỏi tò mò hỏi.
Thần Thiên mới nghe Lục Thế Viễn hỏi, kiên nhẫn giải thích cho hắn biết triều đình có lương thực, còn nói ra quá trình lấy lương thực.
“Yêu thành một ngày trồng được lượng lương thực cho tổng dân số mười châu ăn một năm, chuyện này...”
Lục Thế Viễn bị tin tức này làm cho chấn kinh, hắn cho rằng thiên hạ hỗn loạn, triều đình vì tự bảo vệ mình mà lựa chọn bỏ rơi Thân Châu.
Thậm chí ngay cả hắn cũng cảm thấy Thân Châu cũng không cứu được nữa.
Ai ngờ người phía trên lựa chọn thỉnh cầu Thiên Yêu thành trợ giúp, ai ngờ năng lượng của Thiên Yêu thành to lớn như vậy, nhân loại bọn họ thúc thủ vô sách nhưng Thiên Yêu thành chỉ mất một ngày đã giải quyết xong, trả lại cho tổng dân số mười châu một năm lương thực. Nhiều lương thực như vậy không chỉ giải quyết phiền toái ở Thân Châu mà còn gia tăng sức mạnh bình định thiên hạ cho triều đình.
“Đến đây!”
Thần Thiên cảm giác đá tọa độ trong ngực nóng lên, biết gia gia muốn mở cửa truyền tống, hắn ném đá tọa độ về phía chỗ rộng lớn.
Cửa truyền tống xuất hiện, quan binh kinh thành giao tiếp cùng quan binh Thân Châu, bắt đầu lần lượt chuyển lương thực từ kinh thành đến Thân Châu.
Lục Thế Viễn nhìn lương thực cuồn cuộn không ngừng từ phía bên kia cửa truyền tống chuyển tới, hắn tự nhiên vui mừng vì hoàn cảnh khó khăn của Thần Châu và những nơi khác đã được giải quyết.
Nhưng nghĩ đến những lương thực này đến như thế nào, hắn ôm tâm tình phức tạp vượt qua cửa truyền tống tìm phụ thân hắn.
“Phụ thân, có phải Lục gia chúng ta đã trả giá quá lớn hay không?”
Lục Thế Viễn cảm thấy Lục gia bọn họ hơi có lỗi với tổ tông sống, tổ tông sống bị phong ấn, bọn họ không cứu tổ tông sống mà ngược lại dùng ân tình của Lục gia đối với tổ tông sống giao dịch với bọn Huyền Thanh.
Cảm giác như thế nào cũng giống như tổ tông sống gặp nạn, Lục gia bọn họ lựa chọn vứt bỏ tổ tông sống.