Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 556 - Chương 556. Hoàng Cung Xảy Ra Chuyện

Chương 556. Hoàng cung xảy ra chuyện
Chương 556. Hoàng cung xảy ra chuyện

“Không tốt, hoàng cung xảy ra chuyện rồi!”

Lục Trạch nghe thấy tiếng chuông báo động, lập tức biết là hoàng cung xảy ra chuyện, vội vàng triệu tập thủ hạ chạy tới hoàng cung.

Bên trong một con hẻm nào đó ở kinh thành

“Động tác của ngươi có chút chậm!”

Tiểu Sửu Hoàng cùng quỷ trong gương Nại Tuyền ở bên ngoài chờ hồi lâu mới tiếp ứng được quỷ hậu, không khỏi tỏ vẻ không hài lòng đối với tốc độ của quỷ hậu.

“Các ngươi nói nghe nhẹ nhàng thật, nếu như không phải vì phòng ngừa cường giả hoàng cung truy ra tung tích, ta cần phải chạy đường dài tới nơi này sao?”

Quỷ hậu vừa nghe đã tức giận, hai tên quỷ này thật sự là đứng nói chuyện không đau thắt lưng. “Bây giờ người đã tới tay, chúng ta...”

Quỷ hậu lười để ý tới hai tên Tiểu Sửu Hoàng, muốn biết an bài kế tiếp nhưng còn chưa đợi nàng nói xong, nàng phát giác có người xông vào trong ngõ nhỏ này.

Không chỉ quỷ hậu phát giác, Tiểu Sửu Hoàng cùng quỷ trong gương Nại Tuyền cũng phát giác. Rất nhanh trong tầm mắt của hắn xuất hiện một người chật vật không chịu nổi, người này vừa tiến vào tầm mắt của bọn họ ngã một cái.

“Ngươi buôn bán tiểu hài tử, vào nhà cướp bóc, trên tay ít nhất có mười mạng người, ngươi nhờ quan hệ thoát khỏi sự phán xét của quan phủ nhưng ở chỗ ta ngươi phải chết!”

Cổ Ngọc Thành xuất hiện trước mặt kẻ chật vật không chịu nổi kia, không chút do dự mà giết hắn.

Chờ Cổ Ngọc Thành giết người xong, mới phát hiện sâu trong ngõ nhỏ có động tĩnh.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn vừa vặn thấy bọn người hoàng hậu và Tiểu Sửu Hoàng đang nhìn hắn chằm chằm...

Ác quỷ!

Hung quỷ!

Cổ Ngọc Thành thấy trên người ba quỷ có tàn hồn oán khí vờn quanh, lúc này biết ba quỷ này không phải thứ tốt gì.

Sau khi không còn làm người, năng lực cảm giác của Cổ Ngọc Thành trở nên mạnh mẽ hơn, ba quỷ này mỗi một một kẻ đều mang đến cho hắn uy hiếp nhất định, hơn nữa uy hiếp của nữ quỷ này là lớn nhất.

Âm Ty!

Cổ Ngọc Thành nhất thời trong lòng hiểu rõ, bọn họ là một thế lực, chỉ có quỷ Âm Ty mới có sát khí mãnh liệt như vậy.

Nghĩ đến Âm Ty tiêu thanh diệt tích, bất động thanh sắc xuất hiện ở kinh thành, kẻ ngốc đều biết Âm Ty đến kinh thành chắc chắn có mục đích.

Hoàng cung chợt truyền ra tiếng chuông báo động, nói không chừng chính là do Âm Ty làm ra. Lúc này, Cổ Ngọc Thành không do dự quay đầu bỏ chạy.

“Bây giờ kinh thành đã toàn diện đề phòng, nếu để hắn trốn ra nói cho người Trảm Yêu Ti chúng ta ở khu vực này thì chúng ta đừng mơ thoát khỏi kinh thành.”

Quỷ trong gương Nại Tuyền vừa nói vừa nhìn quỷ hậu.

“Giao cho ta, thù hắn giết đệ đệ ta cũng nên báo.”

Quỷ hậu hiểu được ý của quỷ trong gương Nại Tuyền, vừa vặn trong lòng nàng cũng có nút thắt này, dù nàng đã thôn phệ nguyên chủ đạt được tân sinh, chấp niệm báo thù thay đệ đệ vẫn không biến mất.

Bây giờ mệnh vận chi nữ đã bị bọn hắn bắt được, bọn họ rất nhanh sẽ rời khỏi kinh thành, lần sau đến kinh còn không biết khi nào.

Nàng vốn tưởng nhiệm vụ tiếp theo đến kinh thành mới có cơ hội báo thù cho đệ đệ, không ngờ Cổ Ngọc Thành lại tự đưa đến trước mặt nàng.

Thù của đệ đệ cộng thêm nỗi sợ Cổ Ngọc Thành làm bại lộ hành tung của bọn họ, mặc kệ tất cả, quỷ hậu đều không có lý do gì buông tha Cổ Ngọc Thành.

Lúc này nàng đuổi theo Cổ Ngọc Thành.

“Cổ Ngọc thành, chịu chết đi!”

Tốc độ của quỷ hậu rất nhanh, trong vài hơi thở đã đuổi theo Cổ Ngọc Thành, vừa tới gần, quỷ hậu công kích phía sau Cổ Ngọc Thành.

“Thật mạnh mẽ!”

Cổ Ngọc Thành cảm ứng được nguy hiểm, lập tức quay đầu mạnh mẽ hóa giải quỷ thuật công kích của quỷ hậu nhưng quỷ thể của hắn cũng bị quỷ thuật bá đạo chấn đến tán loạn.

Cảm giác thực lực chênh lệch, Cổ Ngọc Thành không tiếp tục dây dưa cùng quỷ hậu, hắn rất nhanh bay về phía Trảm Yêu Ti.

Hai quỷ vừa chạy vừa đuổi theo, phi hành không kiêng nể gì trên bầu trời kinh thành, dĩ nhiên đã khiến cho trảm yêu sứ tuần tra chú ý.

Đại đa số trảm yêu sứ tự biết không giải quyết được bèn vội vàng báo cáo với Trảm Yêu Ti.

Quỷ hậu thấy hành tung của nàng bị trảm yêu sứ phát hiện, lòng nóng nảy, âm khí trong cơ thể bộc phát mãnh liệt.

Lực lượng đột ngột tăng lên, nàng dùng tốc độ không thể tưởng xuất hiện trên đầu Cổ Ngọc Thành, quỷ thủ mảnh khảnh ấn xuống, Cổ Ngọc Thành đập vào hậu viện của đại gia phía dưới. “Khụ khụ!”

Cổ Ngọc Thành gian nan đứng lên từ trong hố, ánh mắt nhìn quỷ hậu từ trên không trung rơi xuống, quỷ hậu này rõ ràng đạt tới cấp bậc quỷ vương, bằng không không thể một kích đã làm hắn bị thương nặng.

“Âm Ty các ngươi đến kinh thành rốt cuộc có mục đích gì?”

Cổ Ngọc Thành không biết mình có cơ hội thoát khỏi tay quỷ hậu hay không nhưng điều đó cũng không cản trở hắn muốn biết mục đích của Âm Ty.

Lỡ như hắn trốn thoát, hắn còn có thể mang theo tin tức hữu hiệu cho Trảm Yêu Ti.

“Đệ đệ ta tuy vô dụng nhưng nói sao hắn cũng là thân nhân của ta nhưng ngươi lại giết hắn, ngươi có tư cách gì giết hắn?!”

Quỷ hậu không đáp lại vấn đề của Cổ Ngọc Thành mà trợn mắt nhìn chằm chằm Cổ Ngọc Thành.

“Đệ đệ? Ngươi là hoàng hậu!?”

Cổ Ngọc Thành nghĩ đến người có đệ đệ có thù oán lớn với hắn như vậy, duy nhất chỉ có hoàng hậu mấy năm nay thường xuyên phái cường giả đuổi giết hắn.

“Ngươi cũng biết ta là hoàng hậu, đệ đệ ta coi trọng thê tử ngươi thì sao, ngươi không cưới người khác được hay sao, nhất định phải...”

“Này, có phải các ngươi quá đáng lắm hay không, làm hậu viện người khác thành một cái hố lớn, ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói.”

“Còn không để ý đến chủ nhà, ở nơi đó cãi nhau, các ngươi cảm thấy ta dễ nói chuyện lắm hay sao?”

Quỷ hậu còn chưa nói hết, hậu viện vang lên một giọng nói khiến cho quỷ hậu cùng Cổ Ngọc Thành sau lưng lạnh lẽo, giọng nói này xuất hiện quá đột ngột, bọn họ rõ ràng không cảm ứng được khí tức của người lạ trong viện nhưng giọng nói này lại xuất hiện trong phạm vi cảm giác của bọn họ.

Bọn họ quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, một nam nhân đang ở trong đình đánh đàn, rõ ràng bọn họ đến đã làm gián đoạn nam nhân này đánh đàn.

Quỷ hậu ở hoàng cung đã lâu cũng không nhận ra nam nhân này là ai nhưng Cổ Ngọc Thành nhận ra, chủ nhân nơi này đúng là người thuyết thư.

Hết chương 556.
Bình Luận (0)
Comment