“Đúng vậy, chúng ta không thể rút lui, hồ Thiên Thu là nơi ở của chúng ta, nếu hồ Thiên Thu bị Thiên Yêu thành chiếm đóng, gia tộc chúng ta sẽ chỉ có kết cục trôi giạt khắp nơi.”
“Đánh đuổi bọn họ, nhất định phải đánh đuổi bọn họ!”
Biết phe Huyền Thanh rất mạnh, họ cũng không muốn rút lui, rõ ràng bọn họ chuẩn bị bảo vệ quê hương bằng mọi giá.
“Những kẻ dám ngăn cản ta trả thù Hắc Long đều là kẻ thù của ta, lên! Hạ gục chúng cho ta!” Huyền Thanh cũng là một người tàn nhẫn, hắn không có ý nói nhảm với An Nguyên chút nào. Hắn lo lắng thời gian kéo dài lâu, Hắc Long thấy có gì đó không ổn sẽ chạy trốn, đây chắc chắn không phải là điều Huyền Thanh muốn thấy.
Thấy có người ngăn cản, so sánh thực lực tổng thể thì phe của họ vẫn mạnh hơn, Huyền Thanh không muốn lãng phí thời gian, để đám người Bạch Dạ vượt qua.
Bọn người An Nguyên nhìn thấy phe Huyền Thanh tấn công mà không nói một lời, bọn họ đều cảm thấy Thiên Yêu thành là thật bá đạo, ỷ vào thực lực cường đại mà tùy ý làm bậy.
Nhưng bọn họ không còn cách nào khác là phải cắn răng chiến đấu với yêu vương bên phía Huyền Thanh.
“Phía nhân loại không ra tay theo thường lệ, lại để cho cường giả tiên giới đẩy tới.”
“Bên phía Huyền Thanh càng thêm quá đáng, những người tới đều là yêu vương cấp hai. Đám ngu xuẩn An Nguyên đã rơi vào trạng thái bị động, không thể kìm hãm bọn người Huyền Thanh được lâu. “
Cốt Táng nóng nảy, hắn thông qua cốt binh biết được tình hình bên ngoài càng ngày càng tệ, hiện tại Thên Cẩu im lặng đã lâu, hắn có thể không hoảng sợ sao?
Lúc này Thiên Cẩu trợn mắt.
Khoảnh khắc Thiên Cẩu trợn mắt, toàn bộ mái tóc của vận mệnh chi nữ biến thành màu trắng và vẻ ngoài của nàng cũng già đi hơn mười tuổi.
Một khi Thiên Cẩu có động tĩnh, bọn người Thương Tịch đều căng thẳng nhìn qua.
“Hồ Thiên Thu đang phong ấn cái gì đó, ta không nhìn ra nó là cái gì, đặc dị của hồ Thiên Thu là do năng lượng tràn ra từ thứ bị phong ấn.”
“Năng lượng tràn ra từ ánh sáng khiến hồ Thiên Thu trở nên đặc dị và thứ bị phong ấn chắc chắn là một bảo bối mà chúng ta không thể tưởng tượng được.”
“Sở dĩ chúng ta không thể tìm thấy nó là bởi vì trong hồ Thiên Thu ẩn giấu năm cái mắt trận, chỉ cần mắt trận ẩn giấu đó bị phá hủy, bảo bối đó sẽ xuất hiện.”
Thiên Cẩu cho biết kết quả tính toán mà hắn nhìn thấy.
“Ngươi có biết năm mắt trận ẩn giấu ở đâu không?”
Bọn người Thương đế rất kích động, nhưng bây giờ không phải là lúc kích động, bọn họ phải nhanh chóng lấy bảo vật kia về tay.
“Đương nhiên biết!”
“Không cần chần chừ gì nữa, nhanh lên lấy bảo vật đó trước khi phía nhân loại và Huyền Thanh đến.”
Thương đế vội vàng nói.
“Vận mệnh chi nữ này đã vô dụng rồi, có cần giết chết nàng hay không?”
Cốt Táng nhìn vận mệnh chi nữ bất tỉnh hỏi.
“Giữ lại, nói không chừng nàng còn có chỗ dùng được. Mang theo đi, chúng ta không có thời gian, chúng ta phải nhanh tay phá hủy mắt trận.”
Thương đế cũng biết thời gian rất cấp bách nên nhanh chóng mang theo vận mệnh chi nữ đi theo Thiên Cẩu để phá hủy mắt trận ẩn giấu.
“Liễu Phi, chết tiệt, ta giết ngươi!”
Bạch Diệp đánh một đòn nặng nề vào một yêu vương liễu thụ ở hồ Thiên Thu, đang định giết hắn thì đột nhiên một nữ yêu vương nhảy ra ngăn cản hắn khiến Bạch Diệp không thể không ra tay trấn áp nàng.
“Kỳ lạ, từ khi nào yêu vương của Yêu Minh lại trở nên đoàn kết như vậy?”
Huyền Thanh thấy ba bốn yêu vương bên phía đối phương đã bị đánh bại, những yêu vương khác cũng đang trong trạng thái giằng co, bị đánh bại chỉ là vấn đề thời gian nhưng những yêu vương này lại cho hắn một cảm giác rất kỳ lạ, thái độ của bọ họ đang xem hắn là người xấu.
Huyền Thanh nhận ra có chút kỳ lạ nên truyền tin tức cho người của mình, không để cho bọn họ giết người nữa.
“Dừng lại!”
Huyền Thanh nhìn nữ yêu vương đang đánh nhau với Bạch Diệp, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, thấy Bạch Diệp sắp đánh mạnh vào nữ yêu vương, hắn nhanh chóng gọi Bạch Diệp dừng lại.
Mễ Hồng cũng sửng sốt, nàng còn tưởng rằng hôm nay mình sẽ ngã xuống đây, ai ngờ Huyền Thanh ngăn cản Bạch Diệp giáng đòn cuối cùng vào thời khắc mấu chốt.
“Ta nhớ lúc ta dẫn người của ta chạy trốn khỏi hồ Thiên Thu, đi qua lãnh địa của ngươi, ngươi không những không ngăn cản ta mà còn giúp cho ta và người trong tộc trốn thoát khỏi hồ Thiên Thu.”
Có lẽ vì việc xảy ra quá lâu, Huyền Thanh vừa mới nhớ ra chuyện này, vừa nghĩ đến thì nhanh chóng kêu Bạch Diệp dừng lại.
“Ta thật hối hận vì đã buông tha ngươi, ta không nên buông tha ngươi, lúc đó ta nên giết chết ngươi.”
Mễ Hồng nghiến răng, tức giận nhìn chằm chằm Huyền Thanh.
Huyền Thanh nhíu mày khi nghe thế, không hiểu tại sao nàng lại có ác ý với mình như vậy. “Ngươi có hiểu lầm gì về ta không?!”
Huyền Thanh thấy kỳ lạ.
“Hiểu lầm? Có thể có hiểu lầm gì, hồ Thiên Thu là nơi nuôi nấng ngươi, nhưng ngươi lại giúp Thiên Yêu thành xâm lấn hồ Thiên Thu, chiếm lấy hồ Thiên Thu.”
“Thiên Yêu thành rất mạnh, nhưng hồ Thiên Thu là ngôi nhà duy nhất của chúng ta, sao chúng ta có thể để ngươi chiếm hồ Thiên Thu đuổi chúng ta đi!”
Mễ Hồng tức giận hét lên với Huyền Thanh.
“Chiếm?!”
Huyền Thanh hiểu hồ Thiên Thu rất lớn, không phải yêu vương nào cũng có dã tâm, cũng có một số yêu vương an phận thủ thường.
Những yêu vương ngăn cản hắn hẳn là đều là yêu vương an phận thủ thường, bọn họ đã bị những yêu vương dã tâm bừng bừng lừa gạt cho rằng hắn đến đây để chiếm lấy hồ Thiên Thu.
Nhận ra sự hiểu lầm, Huyền Thanh nhanh chóng gọi Bạch Dạ và các yêu vương khác về để ngăn cản bọn họ bắt nạt những yêu vương an phận thủ thường này...