Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 609 - Chương 609. Một Màn Kịch!

Chương 609. Một màn kịch!
Chương 609. Một màn kịch!

Được sự cho phép của phủ thành chủ, Thần Thiên bước vào phòng làm việc của lão tổ.

Vừa bước vào phòng làm việc, Thần Thiên đã nhận ra có điều gì đó không ổn, trong phòng làm việc còn có một người khác, Dạ thần y, người mà hắn từng ngưỡng mộ.

Nhưng Dạ Dung lại tủi thân cúi đầu trước mặt lão tổ, như thể nàng đã làm sai điều gì và đang bị lão tổ trừng phạt.

“Lão tổ, đã xảy ra chuyện gì?”

Thần Thiên không biết Dạ Dung đã làm gì sai, nhưng hắn không muốn thấy dáng vẻ Dạ Dung tủi thân, hắn muốn tìm hiểu nguyên nhân và cầu xin cho Dạ Dung.

“Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa? Nàng là y sư. Điều duy nhất xảy ra với nàng chỉ là sự cố chữa bệnh.”

Giọng điệu của Hoàng Đông Kiệt tăng lên, tỏ vẻ cho người ta thấy hắn đang rất tức giận.

“Không thể nào. Dạ thần y được công nhận là thần y đệ nhất thiên hạ. Làm sao Dạ thần y có thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy? Có phải có khâu nào đó xảy ra vấn đề không?”

Thần Thiên cảm thấy không phải như vậy, Dạ thần y sẽ không phạm sai lầm như vậy.

“Nàng không có vấn đề gì, vấn đề là trợ thủ của nàng đã lấy nhầm đơn thuốc hại chết người. Hiện tại, người nhà nạn nhân đang hỏi tội Thiên Yêu thành.”

“Mặt khác Yêu tộc cũng đang xem Thiên Yêu thành xử lý chuyện này như thế nào, nếu không xử lý tốt, bọn họ sẽ cho rằng chúng ta có lòng bao che, điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của chúng ta.”

Hoàng Đông Kiệt thản nhiên kể lại chuyện đã xảy ra.

“Lão tổ, đó là do trợ thủ của Dạ thần y phạm sai lầm. Vì sao Dạ thần y phải chịu trách nhiệm? Gia đình nạn nhân không nên truy trách. Chúng ta giao trợ thủ của Dạ thần y ra không phải là được rồi sao?”

Thần Thiên cho rằng vấn đề này dễ giải quyết, vì sao phải quy trách nhiệm cho Dạ thần y? “Ngươi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Cho dù gia đình nạn nhân biết nàng không phải là người gây ra sai lầm thì bọn họ cũng sẽ đổ trách nhiệm lên nàng.”

“Bởi vì bọn họ biết rất rõ rằng đổ lỗi cho một trợ thủ không thể có được lợi ích gì.”

“Nhưng quy trách nhiệm về cho nàng lại khác, nàng được công nhận là đệ nhất thần y, là chiêu bài của Thiên Yêu thành. Nếu đổ lỗi cho nàng, lợi ích nhận được là không thể tưởng tượng được.”

Hoàng Đông Kiệt nói với giọng điệu “người nổi tiếng thì nhiều thị phi”.

“Sao bọn họ có thể làm như vậy, bọn họ không sợ đắc tội chúng ta sao?”

Thần Thiên bênh vực kẻ yếu nói thay cho Dạ Dung.

“Chim chết vì thức ăn, hơn nữa Thiên Yêu thành chúng ta lấy trật tự quy tắc làm trọng, bọn họ là bên thụ hại, đương nhiên có lòng tin yêu cầu đòi công lý với chúng ta.”

“Lão tổ, ngươi là người đứng đầu của Thiên Yêu thành, lời nói của ngươi là quy tắc, người nhà bị người ta ức hiếp, vì sao phải nghe theo ý kiến của người ta?”

“Chúng ta biết Dạ thần y không có lỗi, nhưng chúng ta đổ lỗi cho Dạ thần y. Điều này không công bằng với Dạ thần y.”

“Cái khác không nói, mấy năm nay Dạ thần y vì Thiên Yêu thành cống hiến nhiều như vậy, có thể nói cần công lao có công lao, cần trả giá có trả giá.”

“Nếu chúng ta cứ xử trí và đổ oan cho công thần của mình như vậy, không phải làm lạnh lòng tất cả yêu quái có cống hiến cho Thiên Yêu thành, thậm chí dẫn đến Thiên Yêu thành nội bộ lục đục.”

Thần Thiên bênh vực kẻ yếu nói thay cho Dạ thần y.

Đôi mắt đẹp của Dạ thần y nhìn Thần Thiên, nam tử từng ngưỡng mộ nàng đã bị nàng từ chối, nhưng hắn vẫn giúp nàng nói chuyện và dám chống đối lão tổ của mình, dũng khí này... “Ngươi đang dạy ta làm việc à?”

“Ta không dám, ta chỉ đấu tranh cho sự bất công của Dạ thần y.”

Thần Thiên thấy sắc mặt lão tổ trầm xuống, biết mình đã làm lão tổ không vui.

Nhưng hắn không hề nao núng, trên mặt viết: Ta đã sai, nhưng vì Dạ thần y, lần sau ta còn dám nữa.

“Việc của ngươi xử lý rất đơn giản, không biết ngươi có bằng lòng hay không.”

Hoàng Đông Kiệt cũng lười để ý tới Thần Thiên, quay đầu nhìn Dạ Dung nói.

“Thành chủ, xin hãy nói cho ta biết!”

Dạ Dung rất phối hợp hỏi.

“Ta nhớ rằng tiểu tử này ngưỡng mộ ngươi, đã cố gắng theo đuổi ngươi, nhưng ngươi đã nhìn thấu ý định của hắn từ trước. Hắn chưa bắt đầu ngươi đã trực tiếp từ chối hắn. Có việc này đúng không?”

Lời nói của thành chủ khiến Dạ Dung nhướng mày, nàng đại khái biết thành chủ muốn làm gì. Khi lão tổ nhắc đến quá khứ đáng xấu hổ của mình, Thần Thiên đang định vặn lại, nhưng lão tổ lại trừng mắt nhìn hắn làm cho hắn câm miệng.

“Ngươi gả cho hắn, ta sẽ giúp ngươi giải quyết chuyện này.”

Hoàng Đông Kiệt không quanh co lòng vòng, trực tiếp đưa ra điều kiện.

“Lão tổ, ngươi...”

“Câm miệng!”

Thần Thiên vừa mở miệng liền bị lão tổ ngắt lời, không cho phép nói chuyện.

Dạ Dung cũng không do dự nhiều, nàng lắc đầu.

“Tại sao lại từ chối? Hắn là hậu duệ của ta, hơn nữa hắn là yêu loại đặc thù, bất kể thân phận hay địa vị đều xứng đôi với ngươi.”

“Hơn nữa không có gì bất ngờ xảy ra, trong tương lai hắn sẽ trở thành thành chủ đời thứ ba của Thiên Yêu thành.”

“Ngươi gả cho hắn cũng không mất mát gì, tại sao lại từ chối?”

Hoàng Đông Kiệt hỏi.

Khi Thần Thiên nghe lão tổ của mình nói rằng hắn sẽ trở thành thành chủ đời thứ ba của Thiên Yêu thành, nội tâm hắn không hề lay động vì tâm trí hắn đang tập trung vào lý do tại sao Dạ Dung từ chối gả cho hắn.

Hắn không hiểu liệu Dạ Dung đã sớm có người trong lòng rồi hay là hắn quá kém, làm cho Dạ Dung xem thường hắn.

“Ta là y sư, đã từng chứng kiến rất nhiều sinh ly tử biệt, cũng chứng kiến nhiều yêu hận ly sầu. Rất nhiều tình tình ái ái đều kết thúc trong bi kịch, ta không hy vọng bản thân mình cũng có kết quả như vậy.”

“Phương pháp tốt nhất là: sống một mình, không cần gả cho ai cả!”

Dạ Dung khép kín trái tim mình, đó là một loại tâm bệnh kỳ lạ.

“Chuyện này không phải do ngươi, ta là thành chủ, sinh tử yêu quái của Thiên Yêu thành đều do ta khống chế, lời nói của ta chính là quy tắc.”

“Ta bảo ngươi gả cho ai, ngươi phải gả cho người đó, trừ phi ngươi không thèm để ý đến những yêu quái giống như ngươi từng đến từ Vạn Linh thành”.

“Ta sẽ không làm gì bọn họ, nhưng ta sẽ tìm cớ đuổi bọn họ ra khỏi Thiên Yêu thành.”

“Ngươi nên biết một khi bọn họ bị trục xuất khỏi Thiên Yêu thành sẽ có ý nghĩa gì.”

Dạ Dung bỗng nhiên mở to mắt nhìn thành chủ, nàng không hiểu tại sao thành chủ lại đột nhiên trở nên vô tình như vậy.

Nhưng nàng không thể phản bác, đúng như thành chủ đã nói, ở Thiên Yêu thành, thành chủ chính là trời, thành chủ muốn nàng gả cho ai, nàng phải gả cho người đó.

Hết chương 609.
Bình Luận (0)
Comment