“Tiểu tử, quyền lực chính là dùng như vậy, hiện tại lão tổ ta đã giúp ngươi tìm được một nương tử xinh đẹp, không phải ngươi nên cảm kích lão tổ sao?”
Hoàng Đông Kiệt mỉm cười nhìn Thần Thiên.
“Ta từ chối!”
Thần Thiên kiên quyết nói...
“Ngươi ngốc à? Không phải ngươi ngưỡng mộ nàng à? Nàng từng cao ngạo từ chối ngươi, ngươi chưa bao giờ nghĩ đến việc chinh phục được nàng sao? Hiện tại đối với ngươi mà nói nàng đang trong tầm tay của ngươi, ngươi từ chối cái quỷ gì thế?”
Dạ Dung cũng rất ngạc nhiên, chỉ cần Thần Thiên gật đầu đồng ý thì nàng sẽ là của Thần Thiên, nhưng Thần Thiên lại từ chối.
“Ta từng rất ngưỡng mộ nàng, nhưng ta không thích ép buộc người khác, cũng không thích lão tổ của mình dùng quyền lực để áp bức người khác.”
“Lão tổ, có lẽ ngươi cảm thấy mình nợ hậu duệ chúng ta, vì để bù đắp cho chúng ta, ngươi đã làm một số chuyện phạm quy.”
“Nhưng đây là sai lầm, lão tổ, dừng tay lại đi!”
“Thiên Yêu thành là thánh địa của Yêu tộc và là nhà của mọi người. Ta không hy vọng lão tổ ngươi biến Thiên Yêu thành thành chủ nghĩa bá quyền.”
Thần Thiên thích Thiên Yêu thành, hắn sợ lão tổ của mình sẽ làm cho Thiên Yêu thành chướng khí mù mịt, hơn nữa hắn không muốn nhìn thấy lão tổ của mình áp bức Dạ Dung như vậy. “Thôi đi, thiện ý của ta lại trở thành lòng lang dạ thú, làm mai mối cho ngươi cũng vô ích.” “Dạ Dung, có lẽ ngươi nói đúng, ngươi thà sống một mình còn hơn lợi dụng hắn.”
Thái độ Hoàng Đông Kiệt đã thay đổi, vẻ mặt và ánh mắt đều trở nên bình tĩnh hơn, tâm tình cũng không thay đổi như trước.
“Có ý gì?”
Thần Thiên nhìn thấy vẻ tủi thân trên mặt Dạ Dung biến mất, cộng với sự thay đổi của lão tổ, hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Vậy còn không hiểu sao? Nàng không hề gặp sự cố chữa bệnh nào cả. Những lời nàng nói trước đó đều là giả, chỉ là diễn kịch thôi. Ngươi bị chúng ta đùa giỡn rồi.”
Nghe lão tổ giải thích, Thần Thiên hai mắt trợn to, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, hắn đã bị lão tổ đùa giỡn như vậy.
“Thành chủ, thuộc hạ có việc, xin cáo từ trước!”
Dạ Dung không muốn ở lại lâu, rời đi trước.
“Mắc cỡ chết người. Tại sao lại làm như vậy với ta? Sau này gặp lại nàng không phải sẽ rất xấu hổ sao?”
Thần Thiên xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hang chó để chui vào, nhìn đến lão tổ mặt cười xấu xa, hắn thực sự muốn giương nanh múa vuốt với lão tổ vô lương này.
Nhưng đó là lão tổ của hắn, không thể đánh không thể mắng, tức giận cũng chỉ có thể nhịn xuống.
“Như thế này chẳng phải tốt hơn sao? Nàng có thể thấy rõ thái độ làm người của ngươi, ngươi lại có thể hiểu được ý nghĩ của nàng. Điều này có ý nghĩa rất lớn với ngươi.”
Hoàng Đông Kiệt cười tủm tỉm nói.
“Cái này mà gọi là tốt sao? Cái này khiến ta khó xử gần chết. Nàng muốn sống một mình, chẳng lẽ ta còn có thể thay đổi ý nghĩ của nàng sao?”
“Vì sao không thể? Hành vi của ngươi hôm nay đã ảnh hưởng đến nàng rồi, đi đi, nàng đang đợi ngươi ở cổng phủ thành chủ kìa!”
Thần Thiên nghe vậy sửng sốt, không nói thêm gì bỏ chạy đi ra ngoài.
“Không thèm chào hỏi đã bỏ chạy, thật là...”
Hoàng Đông Kiệt lắc đầu, tiếp tục lặng lẽ ở một mình.
“Dạ, Dạ thần y, ngươi vẫn chưa đi à!”
Dạ Dung thấy Thần Thiên đi ra nhanh như vậy, nàng nhận ra chính thành chủ đã đề tỉnh hắn. “Đi dạo phố với ta!”
Dạ Dung nói thẳng vào vấn đề.
“Cái này, cái này...”
Thần Thiên rất ngạc nhiên, hắn được mời nha.
“Sao vậy, ngươi dám chống đối lão tổ nhưng lại không dám đi dạo với ta sao?”
“Sao vậy, sao ngươi không dám? Đi thôi. Hôm nay chi phí tiêu dùng của ngươi ta bao hết.”
Chùa Long Tượng có hàng trăm nghìn đệ tử ở núi Quang Minh vẫn tụng kinh và rung chuông như thường lệ.
“Bùm!”
Có một tiếng gầm lớn!
Tất cả đệ tử của chùa Long Tượng vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
“Phương trượng, là Âm Ty. Bên ngoài liếc mắt một cái nhìn lại tất cả đều là quỷ vật, Âm Ty suất lĩnh quỷ triều đến tấn công núi.”
“Cái gì, ai đã cho Âm Ty dũng khí đến núi Quang Minh khiêu chiến chúng ta?”
Pháp Trí đại sư lúc đầu còn không tin. Trong ấn tượng của hắn, mặc dù Âm Ty là một trong những thế lực hàng đầu trong thiên hạ, nhưng chiến lực cao cấp của Âm Ty cũng không có bao nhiêu.
Âm Ty hoàn toàn là một con chuột cống, chỉ trốn trong bóng tối giở âm mưu quỷ kế.
So với với Phật môn, Âm Ty chỉ là một tên cặn bã!
Âm Ty như vậy đột nhiên tấn công núi Quang Minh, mặc kệ nghĩ như thế nào cũng là lấy trứng chọi đá.
“Sư huynh, Âm Ty đang đánh giá quá cao thực lực của mình, chúng ta có thể kiêng kị bọn họ vì bọn họ hay giở âm mưu quỷ kế, nhưng bọn họ lại ngu xuẩn tấn công núi Quang Minh của chúng ta thì chắc chắn là đang tìm cái chết.”
“Sư huynh, mặc dù không biết Âm Ty có sức mạnh gì mà dám đến “Tam thất linh” khiêu khích chúng ta, nhưng bọn hắn dám đến, chúng ta sẽ khiến cho bọn họ có đến mà không có về.” “Phương trượng, chùa Long Tượng chúng ta có mấy trăm ngàn đệ tử, quỷ triều có nhiều bao nhiêu cũng vẫn là một đám ô hợp, vừa lúc cho đệ tử chúng ta học hỏi kinh nghiệm.”
Không một cao thủ nào trong Phật môn để ý đến Âm Ty, hình ảnh con chuột cống Âm Ty quá ấn tượng, bọn họ đều cảm thấy Âm Ty có mưu đồ khác và cuộc tấn công trực diện vào chùa Long Tượng chính là biểu hiện giả dối.
Điều duy nhất chùa Long Tượng có thể thu hút Âm Ty là tháp Hàng Ma, nơi giam giữ tất cả yêu quái trong thiên hạ.
Chỉ cần bọn họ canh giữ tháp Hàng Ma, Âm Ty sẽ là chú hề xướng tuồng trước cửa.
“Vậy chúng ta huấn luyện đệ tử đi!”
Pháp Trí đại sư không nói nhiều, an bài mười mấy trưởng lão đi hậu sơn trấn thủ tháp Hàng Ma, đồng thời để đệ tử ra ngoài quét sạch quỷ triều xâm nhập.
Có lẽ hình ảnh Âm Ty đã ăn sâu vào lòng người đến mức các đệ tử Phật môn không coi trọng quỷ triều xâm chiếm.
Họ đều cho rằng bên ngoài Âm Ty mạnh mẽ và quỷ triều tấn công ngọn núi chỉ là bia đỡ đạn. Đối đầu một hồi, bọn họ đã hối hận!
Cái này đâu phải là bia đỡ đạn, này căn bản là vạn ác quỷ triều phệ huyết như mạng, cực kỳ hung ác.
Trong một thời gian ngắn, cuộc chiến nghiêng về một bên, tất cả các đệ tử Phật môn vốn tự mãn trước đó đều lâm vào khổ chiến.
Tất cả bọn họ đều trợn tròn mắt, chuyện này hoàn toàn khác với quỷ triều mà bọn họ tưởng tượng.
Đàn quỷ triều trước mặt bọn họ đã được tăng cường đến trình độ chưa từng có, trong đó tiểu quỷ yếu nhất cũng đã ở cấp độ lệ quỷ.