“Bệ hạ, Lục gia mạo hiểm như vậy không chỉ vì cứu chúng ta mà còn muốn kéo Hắc Đế ra ngoài.”
“Dù cuối cùng chúng ta có thể kéo được Hắc Đế hay không thì chúng ta cũng nợ Lục gia.”
Lý Chí Đào cảm thấy Lục gia đang đánh cược mạng sống của mình, dù kết quả thế nào thì Lục gia cũng vì bọn họ đã trả giá tất cả.
“Đúng vậy, chúng ta đều nợ Lục gia!”
Lý Trường An không chắc liệu tiếp theo Hắc Đế có xuất hiện hay không, mặc dù ân tình chín thế hệ của Lục gia rất nhiều nhưng Hắc Đế cũng dùng lương thực trả hết nợ.
Bây giờ chúng ta chỉ có thể hy vọng rằng Hắc Đế sẽ nhớ tình cũ và giúp đỡ nhân loại một lần. “Ta chỉ muốn hồi sinh một người, vì sao các ngươi lại ngăn cản ta? Các ngươi như vậy là muốn ta đuổi tận giết tuyệt hay sao?”
Đại Tà Thần ánh mắt âm trầm nhìn Lục Thế Viễn cùng Thần Thiên, hắn vung tay một cái, hai luồng ánh sáng đen bắn về phía Lục Thế Viễn và Thần Thiên.
Trốn không thoát, ngăn không được, ta sẽ chết!
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Lục Thế Viễn, bởi vì hắn đã ngửi thấy mùi vị tử vong. Khả Nhi lao về phía hắn, nàng muốn đẩy Lục Thế Viễn ra, cảnh tượng này in sâu vào trong mắt Lục Thế Viễn, hắn không biết mình lấy được từ đâu ra lực lượng ném Khả Nhi bay ra ngoài. Khả Nhi đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết nhưng nàng không ngờ Lục Thế Viễn lại phản ứng nhanh như vậy, trở tay ném bay nàng.
Sau khi bị ném đi, nàng hoảng sợ khi nhìn thấy luồng sáng hắc ám sắp đánh trúng Lục Thế Viễn.
“Phải chết như vậy sao? Thật không cam tâm!”
Lục Thế Viễn lười phản kháng, chuẩn bị chờ chết.
“Chúng ta còn không chết được!”
Thần Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt Lục Thế Viễn và đưa một đồng tím đến trước mặt hắn. Hai luồng ánh sáng lần lượt xuất hiện, đồng tím phát ra một kết giới màu xanh bao bọc Lục Thế Viễn và Thần Thiên lại.
Hai người vừa tiếp xúc, lớp băng trên mặt đất vỡ ra trước tiên, luồng ánh sáng nhạt dần, đồng tím xuất hiện những vết nứt.
“Nằm xuống!”
“Nằm xuống!”
Đồng tím vỡ tan, Lục Thế Viễn và Thần Thiên cũng bị sóng dư âm đánh bay ra ngoài.
“Có nhiều dị bảo như vậy, xem lần này các ngươi lấy cái gì để chắn?”
Không nói một lời, Đại Tà Thần dùng chưởng ấn tát Lục Thế Viễn và Thần Thiên.
“Chơi lớn rồi!”
Đối mặt với cự chưởng to lớn, Thần Thiên dù có muốn bay cũng không bay nổi, không hiểu sao hắn cảm thấy mình rất nhẹ nhàng, hắn thật sự cho rằng lão tổ sẽ tới cứu hắn.
“Tổ tông sống!”
Nhìn thấy cự chưởng to lớn sắp đè xuống tôn tử của mình, tổ tông sống đã lâu không xuất hiện, Lục Hải Nguyên nóng nảy, mệt mỏi hét lên trời.
Sau đó cự chưởng khổng lồ biến mất, bị một lực lượng khác xóa bỏ.
Đại Tà Thần nhìn thẳng về phía trước, trước mặt xuất hiện một bóng người, đúng là người này đã hóa giải công kích của hắn.
“Thành chủ Thiên Yêu thành!?”
Cự chưởng khổng lồ biến mất, bọn người Lý Trường An còn tưởng rằng Hắc Đế đã tới, ai ngờ người bọn họ nhìn thấy chính là thành chủ Thiên Yêu thành.
Họ đã từng gặp thành chủ Thiên Yêu thành, khi bọn họ đối mặt với yêu vương bá chủ, thành chủ Thiên Yêu thành đã xuất hiện để giúp đỡ bọn họ một lần.
Khi thấy người đến không phải là Hắc Đế mà là thành chủ Thiên Yêu thành, bọn họ cảm thấy rất kỳ lạ.
Trong lòng dân chúng có mặt tại hiện trường không hiểu sao đều có chút thất vọng khi nghe nói người tới chính là chủ nhân của Thiên yêu thành, không phải bọn họ không tin tưởng thành chủ của Thiên yêu thành, mà là bọn họ tin tưởng Hắc Đế hơn.
Hắc Đế đã bảo vệ bọn họ hơn mười năm và Hắc Đế đã sớm trở thành nơi trú ẩn tâm linh của họ. Nếu không phải Hắc Đế tới, bọn họ khó có thể thoát khỏi trạng thái suy sút.
“Ngươi muốn giúp bọn họ sao?”
Nghe nói người tới chính là thành chủ Thiên Yêu thành, Đại Tà Thần không khỏi nhìn Hoàng Đông Kiệt thêm vài lần, hắn căn bản không nhìn ra được thực lực của Hoàng Đông Kiệt sâu cạn, điều này khiến hắn có chút ngạc nhiên.
“Đây không phải nói nhảm sao? Ta không giúp bọn họ thì chẳng lẽ lại đến đây du lịch?”
Hoàng Đông Kiệt vốn chỉ định mang người Lục gia và Thần Thiên đi là xong, nhưng nghĩ đến người Lục gia về sau chắn chắn sẽ oán giận hắn, vì sự thanh tĩnh sau này, hắn đành phải bỏ chút lực, một lần trả hết ân tình mà hắn nợ chín thế hệ Lục gia.
Suy cho cùng, chín thế hệ Lục gia dù bần cùng hay phú quý cũng chưa bao giờ bạc đãi hắn. Thậm chí có một thế hệ nào đó nghèo khó lâm trọng bệnh cũng không mang hắn đi bán để lấy tiền chữa bệnh. Chuyện này không phải đơn giản cho lương thực là có thể trả hết nợ.
“Mặc kệ là ai, dám ngăn cản ta thì phải chết!”
Đại Tà Thần vung tay lên cho quỷ triều tràn về phía Hoàng Đông Kiệt.
Hắn nhìn không ra thực lực của Hoàng Đông Kiệt sâu bao nhiêu, để đề phòng, hắn để quỷ triều lên kiểm tra sức mạnh của Hoàng Đông Kiệt trước.
Đối mặt với đồ ăn tự dâng tới miệng, Hoàng Đông Kiệt cũng không khách khí, hắn nuốt cái ực, quỷ triều tràn tới không có cơ hội rút đi, tất cả đều chui vào bụng Hoàng Đông Kiệt.
Bọn người Lý Trường An và những người có mặt đều kinh ngạc nhìn thành chủ Thiên Yêu thành, tại sao cảnh tượng này lại trông quen đến thế.
“Ta nên gọi ngươi là thành chủ Thiên Yêu thành hay là Hắc Đế!”
Đại Tà Thần nhìn thấy cảnh này, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, nhưng hắn cũng không ngốc, ăn nhiều quỷ vật như vậy mà một chút tác dụng phụ cũng không có, ngoại trừ Hắc Đế thì còn có thể là ai? Hắn biết người trước mặt chính là thành chủ Thiên yêu thành, cũng chính là Hắc Đế.