Cái gì, hắn là Hắc Đế!
Giọng nói của Đại Tà Thần mặc dù không lớn nhưng tất cả mọi người ở hiện trường đều có thể nghe thấy, khi nghe nói thành chủ Thiên Yêu thành chính là Hắc Đế, bọn họ hoàn toàn choáng váng ngẩng đầu nhìn thành chủ Thiên Yêu thành.
Đặc biệt là dân chúng, phần lớn đều chưa từng nhìn thấy Hắc Đế, cũng không biết Hắc Đế trông như thế nào.
Nhưng bọn họ biết, Thiên Yêu thành cách kinh thành xa vạn dặm, làm sao hai yêu quái tràn ngập sắc thái thần bí nhất thế gian, thành chủ Thiên Yêu thành và Hắc Đế cùng là một người.
Những người bình thường đều bán tín bán nghi, nhưng bọn người Lý Trường An khác với những người bình thường, bọn họ biết về sự tồn tại của những đồng tím và ý nghĩa của cửa truyền tống ở khoảng cách xa.
Tất cả bọn họ đều nhìn về phía Thần Thiên, nhìn thấy vẻ mặt không có cảm xúc kinh ngạc của Thần Thiên, bọn họ gần như chắc chắn rằng thành chủ Thiên Yêu thành chính là Hắc Đế. Thần Thiên thấy mọi người đưa đến ánh mắt nghi vấn, nhất là ánh mắt của người Lục gia, hắn giả vờ như không thấy, ra vẻ “đừng hỏi ta.”
“Thành chủ Thiên Yêu thành cũng được, Hắc Đế cũng thế, chẳng qua chỉ là thân phận tượng trưng mà thôi.”
“Người khác gọi thế nào là chuyện của họ, bởi vì hai người đều là ta.”
“Nhưng mà ta có một cái tên. Cho đến nay không mấy ai biết tên đầy đủ của ta. Tên ta là Hoàng Đông Kiệt!”
Hoàng Đông Kiệt lạnh nhạt nói.
Hắn đã thừa nhận!
Hắn thật sự là Hắc Đế!
Khi những người ở hiện trường nghe thấy Hoàng Đông Kiệt thừa nhận hắn là Hắc Đế, đôi mắt mờ mịt của bọn họ đều sáng lên, tất cả đều vô cùng hưng phấn nhìn Hắc Đế.
Hiển nhiên bọn họ đều coi Hắc Đế là vị cứu tinh của mình.
“Tộc nhân của ngươi đều đã trở về Thiên Yêu thành, chỉ có duy nhất ngươi còn chưa trở về Thiên Yêu thành. Đây có phải là ý của tổ tông sống hay không? Để ngươi ở lại bảo đảm an toàn cho chúng ta?”
Lục Hải Nguyên bình tĩnh lại, đột nhiên hỏi Thần Thiên.
“Ừm!”
Thần Thiên gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lục gia nội tâm phức tạp, thì ra tổ tông sống vẫn để ý tới bọn họ, nhưng bọn họ vẫn muốn ép tổ tông sống ra tay cứu vớt nhân loại.
Có phải bọn họ đã làm sai hay không?
“Ngươi họ Hoàng, người thuyết thư Hoàng tiên sinh ở kinh thành kia có phải cũng là ngươi hay không?!”
Đại Tà Thần vừa nói những lời này, bọn người Lý Trường An lại sửng sốt.
“Ngươi thông minh như vậy cũng không tốt, sẽ không kết giao bằng hữu được.”
Hoàng Đông Kiệt không hề giả vờ mà trực tiếp thừa nhận.
Nghe vậy, bọn người Lý Trường An sao lại không biết Hắc Đế không hề dùng phong ấn để cắt đứt hoàn toàn liên lạc với nhân loại, mà Hắc Đế đã ở bên cạnh bọn họ âm thầm bảo vệ họ.
“Ta đã nói làm sao ông trời lại có thể cho phép nhân loại xuất hiện hai người nghịch thiên? Ngoại trừ bệ hạ ra, hóa ra người thuyết thư từ trước đến nay đều là tổ tông sống giả ra.”
Những nghi vấn trước kia của Lục Thế Viễn giờ phút này đều đã được giải thích, chẳng trách hắn gặp phải nguy hiểm trong một số nhiệm vụ đều tình cờ gặp được người thuyết thư.
Vì trùng hợp ngẫu nhiên mà mạng sống của hắn thường được người thuyết thư cứu về, hóa ra người thuyết thư cũng không phải vô duyên vô cớ xuất hiện cứu hắn.
Cũng đúng thôi, cường giả cấp độ này làm sao có thể để ý tới ngươi?
“Chúng ta là hai thiên ngoại lai khách trên thế giới này. Chúng ta không cần phải chiến đấu vì nhân loại.”
“Ta muốn hồi sinh một người, ngươi quản lý yêu giới của ngươi, cơ hồ có thể nói nước sông không phạm nước giếng.”
“Tại sao ngươi lại muốn giúp đỡ nhân loại? Ngoại trừ Lục gia đối với ngươi có ơn, những người khác đều ôm thái độ “không phải tộc ta, tâm tất dị” mà đối xử với ngươi.”
“Ngươi cho rằng sau khi ngươi bảo vệ bọn họ hơn mười năm, bọn họ sẽ coi ngươi như người của họ sao? Ngươi sai rồi, bọn họ sẽ chỉ nhớ đến ngươi khi bọn họ gặp nguy cơ.”
“Thời điểm bình thường, sự hiện diện của ngươi sẽ khiến bọn họ lo lắng. Bởi vì ngươi là một yêu quái, ngươi sẽ không bao giờ có thể thực sự khiến bọn họ yên tâm.”
“Nếu không tin, hiện tại ngươi có thể hỏi bọn họ xem bọn họ có thật sự coi ngươi là người của bọn họ hay không.”
Đại Tà Thần vừa nói những lời này, một bộ phận dân chúng hiện trường đều tự thẹn cúi đầu.
Bọn người Lý Chí Đào luống cuống, bọn họ lo lắng Hắc Đế sẽ bị Đại Tà Thần thuyết phục, khi đó Hắc Đế sẽ chỉ cứu người Lục gia mà không quan tâm đến tính mạng của nhân loại thì rất phiền toái.
“Không cần nói, đừng can thiệp vào phán đoán của tổ tông sống. Ngoại trừ Lục gia chúng ta, tổ tông sống không nợ Nhân tộc bất cứ cái gì. Ngược lại, Nhân tộc mắc nợ tổ tông sống.”
Lục Hải Nguyên nhìn thấy nhi tử mình muốn bác bỏ lời nói của Đại Tà Thần nên đã giữ nhi tử lại, sống đến tuổi này, hắn hiểu áp đặt đạo đức với tâm của một cường giả là chuyện rất ngu xuẩn.
Đặc biệt là tồn tại giống như tổ tông sống!
“Nhân loại không thể tin cậy được. Chắc ngươi cũng hiểu điều này. Đó là lý do tại sao ngươi thành lập Thiên Yêu thành, mượn chuyện phong ấn để hoàn toàn rời xa nhân loại.”
“Tại sao bây giờ ngươi lại muốn quay lại? Tại sao phải cố sức đi cứu họ? Ngươi cho rằng bọn họ sẽ cảm kích ngươi sao?”
“Họ sẽ không trân trọng ngươi, bởi vì ta đã từng là người, ta biết lòng tham và ác ý vô tận trong lòng nhân loại.”
“Cho dù hôm nay ngươi có thành công trong việc giải cứu bọn họ thì sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ phản bội ngươi, chỉ vì ngươi là yêu quái.”
Đại Tà Thần không thể đoán được thực lực của Hắc Đế sâu bao nhiêu, hơn nữa bởi vì Hắc Đế cũng là người thiên ngoại giống như hắn, nên không ai biết người thiên ngoại có bao nhiêu thủ đoạn.
Tuy rằng có lòng tin vào thực lực của mình, nhưng Hắc Đế tựa hồ cũng không phải là người ăn chay, đụng tới chuyện không nắm chắc, có thể nói chuyện thì nói chuyện.
“Ngươi đánh rắm! Ta thừa nhận một bộ phận nhân loại chúng ta quả thật có quan niệm bài xích đối với yêu quái nhưng mắt chúng ta không mù, chúng ta biết phân biệt yêu xấu và yêu tốt.” “Đừng nghĩ tất cả nhân loại chúng ta đều là kẻ vô ơn. Đúng là tổ tông sống là yêu quái, nhưng chúng ta sẽ không bao giờ phản bội tổ tông sống.”
“Nếu có một ngày như vậy, trừ phi toàn bộ người Lục gia của chúng ta đều chết hết.”
Lục Thế Viễn không thể chịu đựng được những gì Đại Tà Thần nói về bọn họ nên đã nhảy ra phản bác Đại Tà Thần.