“Ngươi rất nghèo sao? Sao mà ngay cả một bộ quần áo cũng mua không nổi vậy?”
Hoàng Đông Kiệt không chút dao động, hắn là y sư, đã chuyển sinh qua rất nhiều thế giới, có thể nói hắn dành phần lớn thời gian để nghiên cứu y thuật.
Trên bàn mổ của hắn có không ít nữ hài tử được hắn khai đao, có loại mỹ nữ nào hắn chưa từng gặp, gặp nhiều mãi cũng thành quen.
“Tuy ta biết người tu vi càng cao, tâm cảnh lại càng mạnh, nhưng ngươi như vậy thật nhàm chán.”
Đồ Sơn nương nương thấy tâm cảnh kiên định không hề dao động của Hoàng Đông Kiệt, nàng không còn hứng thú trêu chọc Hoàng Đông Kiệt nữa.
Nhưng nàng cũng không thay quần áo, vẫn dùng đuôi che kín người, có lẽ đây là thiên tính của loài hồ ly.
“Chỗ người lớn nói chuyện, ba người các ngươi dẫn các nàng đi dạo một vòng quanh phủ thành chủ đi!”
Hoàng Đông Kiệt biết lý do tại sao Đồ Sơn nương nương lại đưa ba tỷ muội Đồ Sơn đến nên đã sắp xếp cơ hội để các nàng ở chung với bọn người Thần Thiên.
“Chúng ta dẫn các ngươi đi ăn lẩu!”
Bọn người Thần Thiên bất đắc dĩ phải tìm lý do để mời ba tỷ muội Đồ Sơn ra ngoài.
Phòng lẩu của phủ thành chủ.
Đám người Thần Thiên mời ba tỷ muội Đồ Sơn ngồi xuống, sau đó Thần Thiên ngơ ngác, Trần Nhật và Trần Nguyên không biết cách giao tiếp với nữ hài tử.
“Dường như bọn họ biết chúng ta muốn tiếp cận bọn họ.”
Đồ Sơn Hàm Hàm truyền âm với hai tỷ muội còn lại.
“Cũng không quá rõ ràng, may mắn là bọn họ cũng không phải hoàn toàn thờ ơ với chúng ta, ít nhất chúng ta còn có cơ hội.”
Đồ Sơn Dao Dao truyền âm trở về.
“Không khí như vậy thật xấu hổ, che che giấu giấu không bằng nói ra ngoài. Ba huynh đệ chúng ta đều biết mục đích của các ngươi.”
“Các ngươi rất xinh đẹp, chúng ta nhiều ít cũng bị hấp dẫn. Chúng ta cũng muốn sớm lập gia đình để ngăn chặn tâm tư của những nữ hài tử bên ngoài. Ba tỷ muội các ngươi coi trọng người nào trong số ba huynh đệ chúng ta, có thể nói thẳng.”
Thần Nhật không thể chịu được bầu không khí này nên mang vấn đề ra nói thẳng.
“Chờ đã, trong lòng ta đã có người rồi, không cần tính ta vào.”
Thần Thiên bừng tỉnh, hắn cũng bị hành vi của Trần Nhật làm cho kinh hãi, dũng cảm như vậy sao?
“Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Nếu có người nào trong các nàng coi trọng ngươi, ngươi hãy tiếp nhận đi, tin rằng Dạ thần y cũng sẽ không nói gì.”
“Hãy quyết đoán, đừng ngần ngại, hãy nói cho chúng ta biết các ngươi thích ai trong số huynh đệ chúng ta.”
Thần Nhật không quá coi trọng mọi việc, hắn không thích trì hoãn những việc có thể giải quyết ngay lập tức.
Ba tỷ muội Đồ Sơn không ngờ chuyện như vậy lại có thể bị vạch trần, nhưng bây giờ sự việc đã thành ra như vậy, bọn họ tiếp tục che đậy cũng vô ích.
Sau đó mọi ánh mắt đều nhìn về phía Thần Thiên, người ưu tú như vậy tại sao các nàng lại bỏ qua chứ?
Thần Nhật và Thần Nguyên rất ngạc nhiên, bọn họ nghĩ dù có nói gì thì cũng sẽ có người chọn bọn họ, nhưng bọn họ đều chọn Thần Thiên, điều này khiến nội tâm bọn họ rất đau đớn.
“À, không, không phải, ta...”
“Đừng nói nữa, chúng ta biết rồi, chúng ta sẽ không quấy rầy các ngươi nữa, cáo từ!”
Thần Nhật và Thần Nguyên buồn bã rời đi.
“Thật ra ta thích nam nhân, tạm biệt!”
Thần Thiên không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy, khi nhìn thấy ba cặp mắt xinh đẹp đang nhìn thẳng vào mình, hắn không làm người nữa mà dứt khoát tránh xa người.
“Trước kia đều là người khác theo đuổi chúng ta, hiện tại là chúng ta theo đuổi nhưng lại dọa người ta bỏ chạy.”
Đồ Sơn Hàm Hàm nhìn thấy Thần Thiên bỏ chạy thì chu miệng cười.
“Các ngươi thật sự cam tâm tiếp nhận vận mệnh như vậy sao?”
Lúc này Đồ Sơn Thiến Thiến đột nhiên hỏi.
“Tiểu muội, chúng ta ăn nhờ ở đậu nhà người khác, e rằng cả đời cũng không thể rời khỏi Thiên Yêu thành. Nếu muốn tộc nhân của chúng ta có cuộc sống tốt hơn thì chúng ta không còn cách nào khác.”
“Mà Thần Thiên cũng không tệ chút nào, thậm chí có thể nói là cực kỳ tốt. Lựa chọn hắn cũng chưa chắc sẽ khiến chúng ta hối hận.”
Đồ Sơn Dao Dao nói.
“Được rồi, tương lai còn dài, có lẽ cũng không phải không có khả năng hắn vì Dạ thần y mà từ chối chúng ta. Chuyện tình cảm thật sự khó mà nói cho đúng.”
“Ngươi đúng là không biết xấu hổ, còn muốn nhìn trộm chuyện riêng tư của hậu bối.”
Đồ Sơn nương nương không biết phải nói gì với Hoàng Đông Kiệt, nàng nhìn thấy một tấm gương xuất hiện trên tay Hoàng Đông Kiệt, trong gương có hình ảnh Thần Thiên đang chạy trốn khỏi ba tỷ muội Đồ Sơn.
“Đây không phải là nhìn trộm, đây là xem kịch. Có điều tiểu tử Thần Thiên hơi quá đáng, thế mà lại bỏ khách mà chạy. Đây này cũng không phải là lễ đãi khách.”
Vừa nói, Hoàng Đông Kiệt vừa di chuyển ngón tay về phía trước, trong hư không xuất hiện một khe nứt không gian, Hoàng Đông Kiệt đưa tay vào khe nứt lôi Thần Thiên từ trong khe nứt không gian ra.
“Lão, lão tổ!”
Thần Thiên đang chạy trốn, không ngờ sau lưng mình có một khe nứt không gian, sau đó lại bị một bàn tay tóm lấy, khi nhìn rõ người bắt mình chính là lão tổ, hắn chột dạ...