“Dừng, dừng tay!”
Ngay khi Nam Lão đi về phía Hoàng Đông
Kiệt, chuẩn bị ra tay thì cô gái đã tỉnh dậy.
Đôi mắt nàng không còn ngấn nước nữa mà mờ mịt, không màu, nàng giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi trốn trong lòng Hoa Bà, không dám nhìn ai, như đang chạy trốn khỏi hiện thực.
Có lẽ Hoàng Đông Kiệt là nam nhân đầu tiên trong đời nàng, nàng đã ngăn cản hành vi của Nam Lão.
“Tiểu thư, sự tồn tại của hắn là vết nhơ lớn nhất. Để hắn sống, một khi thế lực thù địch của chúng ta tìm ra hắn, bọn họ sẽ lợi dụng hắn để gây náo loạn.”
“Không chỉ chúng ta gặp rắc rối, chúng ta còn sẽ trở thành trò cười lớn nhất.”
“Đến lúc đó!”
Nam Lão biết tiểu thư có địa vị cao quý, trên đời hiếm có nam nhân nào có thể xứng được với tiểu thư, sự tồn tại của tiểu thư như quần tinh ủng nguyệt, thiêng liêng bất khả xâm phạm.
Nếu thế nhân biết tiểu thư bị một cái tên ăn xin làm bẩn, đó chính là gièm pha lớn nhất.
Bây giờ máy ghi hình đã bị phá hủy, người đứng sau cũng không thu được bất kỳ chứng cứ gì, dù có làm lớn chuyện, bọn họ cũng không thu được thứ gì vững chắc.
Nhưng nếu bọn họ tìm thấy người ăn xin này thì mọi chuyện sẽ rắc rối.
Nam Lão không muốn để Hoàng Đông Kiệt rời đi.
“Thả hắn đi!”
Cô gái nói khó khăn nói ra câu này xong hoàn toàn ngây ra.
“Tiểu thư!”
Nam Lão muốn thuyết phục nàng, nhưng khi thấy Hoa Bà lắc đầu với mình, hắn biết mình không thể kích thích tiểu thư nữa.
“Tiểu thư, chúng ta trở về đi.”
Hoa Bà quấn quần áo cho tiểu thư, giúp tiểu thư chuẩn bị rời khỏi nơi đau thương này, tiểu thư trong trạng thái như một con rối bị mắc dây, bối rối đi theo Hoa Bà.
“Tên ngươi là gì?”
Bọn người Hoa Bà vừa mới rời khỏi nhà kho, giọng nói của Hoàng Đông Kiệt truyền đến.
Nam Lão quay người lại, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn người ăn xin, cảm thấy người ăn xin này quá tự cao.
Bước chân của cô gái vẫn không dừng lại, như thể nàng không nghe thấy lời nói của Hoàng Đông Kiệt.
Hoa Bà thấy vậy cũng không để ý tới người ăn xin, tiếp tục cùng tiểu thư rời đi.
Nam Lão trừng mắt nhìn người ăn xin một cách độc ác rồi theo đội ngũ rời đi.
Hoàng Đông Kiệt không hề ngạc nhiên khi không có được tên của cô gái, hắn biết những người này coi hắn như một con kiến.
Bất kể lý do là gì, sống đến mức đi ăn xin đều là tầm thường hoặc đê tiện, so với bọn hắn thì bọn họ là những người đến từ hai thế giới khác nhau.
Cuộc đời này sẽ không đi cùng nhau, làm sao bọn họ có thể hạ thấp trình độ của mình phản ứng với một kẻ ăn xin.
Bị đối xử như vậy, Hoàng Đông Kiệt có cảm xúc gì không? Không, chưa kể kinh nghiệm của hắn, lần này hắn chiếm được lợi.
“Phải nhanh chóng chạy thôi. Địa vị của một quý tộc càng cao thì càng khó để vết nhơ tồn tại.”
“Sau lưng tiểu thư bọn họ nhất định sẽ quay lại tìm ta, khả năng giết ta rất thấp, nhưng bọn họ sẽ mang ta ra khống chế.”
Hoàng Đông Kiệt rất hiểu lòng người, nhìn quần áo trên người bị xé thành từng mảnh, hắn cũng không có để ý nhiều, ai bảo bây giờ hắn là ăn xin.
Hắn cởi quần áo trên thi thể tử sĩ, lý sạch sẽ hành tung của hắn rồi quay về.
Trên chiếc xe sang trọng trở, cô gái vẫn còn ngơ ngác ở đó, truyền âm đối thoại giữa Nam Lão và Hoa Bà bắt đầu.
“Không thể để lại vết nhơ. Sự tồn tại của hắn là gièm pha lớn nhất của chúng ta.”
Nam Lão nhìn thoáng qua tiểu thư, vẫn muốn phái người trở lại xử lý tên ăn xin.
“Ngươi không thể giết hắn. Hắn đã trở thành một người đặc biệt trong cuộc đời tiểu thư.”
“Nếu tiểu thư bỗng nhiên nhớ đến hắn, hoặc nếu tiểu thư vì chuyện này mà mắc phải bệnh tật tinh thần hoặc tâm bệnh gì đó, nói không chừng hắn sẽ là liều thuốc giải.”
“Đưa hắn ra nước ngoài, khống chế hắn dưới sự kiểm soát của chúng ta.”
Hoa Bà cũng sợ người ăn xin bị người có tâm phát hiện nên quyết định ra tay khống chế người ăn xin.
Nam Lão cảm thấy Hoa Bà nói đúng, thấy tiểu thư không chú ý tới mình, hắn lấy điện thoại di động ra nhắn tin sắp xếp cho người ám giáp vệ ở chiếc cuối cùng quay lại đưa người ăn xin ra nước ngoài.
Hai giờ trôi qua
“Có chuyện gì thế?”
Hoa Bà thấy Nam Lão có gì đó không ổn nên truyền âm hỏi.
Nam Lão không nói gì, chỉ cho Hoa Bà xem tin nhắn trong điện thoại.
Hoa Bà thấy, sắc mặt trở nên nặng nề.
Người ăn xin đã biến mất, mặc cho ám giáp vệ tìm kiếm thế nào cũng không có dấu vết của hắn. Người ăn xin tự bỏ đi hay bị thế lực thù địch bắt đi?
Hoa Bà hoảng hốt, nàng không sợ gì, nàng chỉ sợ người ăn xin bị thế lực thù địch bắt đi. “Chuyện này không thể làm lớn được. Chúng ta vẫn chưa xác định được liệu có vì lý do nào khác mà chúng ta không tìm thấy hắn hay không.”
“Đừng tìm thế lực địa phương, chúng ta chỉ có thể tự mình tìm kiếm.”
Hoa Bà đang cầu may mắn, nàng hy vọng người ăn xin không bị thế lực thù địch bắt đi, là bởi vì nguyên nhân khác mới không bị bọn họ tìm được.
Nàng sắp xếp để Nam Lão dẫn người đi tìm, nàng không nhờ thế lực địa phương giúp đỡ vì sợ bị người có tâm chú ý.
Nếu người ăn xin không bị thế lực thù địch bắt đi, những hành động ồn ào của bọn họ sẽ thu hút sự chú ý của những người có tâm.
Hoa Bà ngẫu nhiên tìm cớ sắp xếp cho Nam Lão xuống xe, cô gái vẫn còn ngơ ngác, như lòng nàng đã bị đóng kín.
Một ngày trôi qua, Nam Lão vẫn không tìm thấy người ăn xin, đang tiếp tục tìm kiếm thì Hoa Bà gọi điện, lão gia kêu hắn quay về, không rõ nguyên nhân.
Dưới một cây cầu vượt hẻo lánh, Hoàng Đông Kiệt đang tựa vào đống đá.
Chỉ còn một ngày nữa là hắn có thể đánh thức được Thiên phú bản mệnh của mình, hắn chuẩn bị dành thêm một ngày nữa dưới cây cầu vượt này.
May mắn thay, lolita đó cho mấy trăm đồng tiền là đủ, hắn không bị đói.
Lại là một đêm gió lạnh, Hoàng Đông Kiệt đang nhắm mắt chợt mở mắt ra, ngửi thấy mùi máu tươi.
Có người đang tới, có người từ bên đường kia đang đi về phía hắn...
Rõ ràng là một người bị thương nặng, muốn nghỉ ngơi hoặc dưỡng thương dưới cầu vượt.
Khi bóng người đó đến gần, Hoàng Đông Kiệt nương theo ánh đèn trên cầu vượt để nhìn rõ người đó.