Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 656 - Chương 656. Ý Chí Sinh Tồn Mạnh Mẽ

Chương 656. Ý chí sinh tồn mạnh mẽ
Chương 656. Ý chí sinh tồn mạnh mẽ

Đó là một cô gái, một cô gái đẹp không kém gì cô gái mà hắn đã làm bẩn.

Ngược lại, người phụ nữ này có dáng người cường tráng như một con báo, nàng là một Võ Giả, tu vi không hề yếu.

Mái tóc như bồng bềnh như thác nước, lông mày như trăng lưỡi liềm, ánh mắt sắc bén, chiếc mũi nhỏ, miệng anh đào nhỏ nhắn, chiếc cổ tinh tế trắng ngần.

Nàng là tu võ, dinh dưỡng rất đầy đủ, quần áo trên ngực ôm chặt, có thể thấy được bộ ngực căng tròn. Ngón tay nàng thon dài trắng nõn như măng mới hái.

Nàng phát hiện Hoàng Đông Kiệt, đầu tiên nàng cảnh giác một trận, sau đó nàng hạ thấp cảnh giác khi thấy hắn là một người ăn xin, nhưng nàng có bệnh thích sạch sẽ, không muốn ở cạnh một người ăn xin.

Quan trọng hơn, nàng không thể chịu đựng được nữa.

Nàng sợ nếu mình bất tỉnh, tên ăn xin này sẽ nhân cơ hội làm gì đó với nàng.

Nàng có thể xua đuổi người ăn xin, thậm chí giết người ăn xin, nhưng nàng không phải là ma nữ có thể tùy ý giết người vô tội.

Nàng quay người bỏ đi nhưng nàng xem nhẹ tính nghiêm trọng của thương thế trên người mình, nàng chỉ vừa cách chân cầu vượt vài thước đã ngã xuống đất bất tỉnh.

Hoàng Đông Kiệt ngồi bất động, thờ ơ trước mỹ nữ hôn mê, hắn không phải thánh mẫu, cũng không phải loại người thấy mỹ nữ là không thể rời đi.

Có lẽ hắn chủ động sẽ có giai thoại nào đó nhưng hắn không muốn, bản thân phụ nữ cũng phiền phức chứ đừng nói đến mỹ nhân, hắn không muốn xen vào chuyện của người khác.

Hơn nữa, người phụ nữ này còn bị thương nặng, sắp chết, nàng phải dựa vào ý chí của chính mình mới có thể sống sót.

Hoàng Đông Kiệt có thể cứu nàng, nhưng trong tình trạng bây giờ hắn sẽ phải trả giá đắt nên Hoàng Đông Kiệt không muốn ra tay.

Thời gian trôi qua từng chút một.

“Ý chí sinh tồn rất mạnh mẽ, sẽ vượt qua được thôi.”

Hoàng Đông Kiệt vốn tưởng mình sẽ thấy một bông hoa tàn trong khoảnh khắc, ai ngờ nàng có thể sống sót, lúc này gió nổi lên, mây đen tụ lại, trời sắp mưa.

Người phụ nữ đang ở bên ngoài gầm cầu vượt, nếu trời mưa chắc chắn sẽ bị ướt, tuy người phụ nữ này đã vượt qua ranh giới sinh tử nhưng nếu bị mưa cuốn vào, cái lạnh sẽ thấm vào tận xương tủy, không chết cũng sẽ chết.

Hoàng Đông Kiệt đứng dậy kéo người phụ nữ xuống gầm cầu vượt trước khi trời bắt đầu mưa. Đúng vậy, hắn đang kéo nàng, không phải ôm nàng vào lòng hay cõng nàng trên lưng mà kéo nàng theo mình, không hề có chút thương hương tiếc ngọc nào.

Tại sao phải giúp người phụ nữ này, kéo nàng ta vào có lẽ chỉ lãng phí một chút sức lực mà cũng không phải trả giá lớn.

Hoặc là ý chí sống mãnh liệt của người phụ nữ đã khiến Hoàng Đông Kiệt cảm thấy người này không nên chết như vậy.

Tất nhiên, cũng có khả năng Hoàng Đông Kiệt buồn chán nên làm một ít chuyện nhàm chán. Con người thường là như vậy, khi buồn chán thường làm những việc vô nghĩa, Trời mưa, mưa lớn che giấu màn đêm tĩnh mịch này...

Khi mưa lớn bao trùm thành phố, nhiệt độ giảm xuống, cái lạnh ập đến Hoàng Đông Kiệt vào đêm khuya. Trời vốn đã lạnh cộng thêm mưa lớn, nhiệt độ dưới cầu vượt càng xuống thấp hơn, đây không phải là điều mà người bình thường có thể chịu đựng được.

Hoàng Đông Kiệt liếc nhìn người đẹp đang ngủ bên cạnh, sau đó nhặt những tấm ván trôi sông và những mảnh gỗ vụn lên đốt.

Ngay khi ngọn lửa bùng lên, hơi ấm cuối cùng cũng xua tan cái lạnh ập đến.

Nửa giờ sau, mưa vẫn rơi, nước sông dâng cao, tuy nhiên do Hoàng Đông Kiệt ở chỗ cao nên không bị ảnh hưởng.

“Sắp tỉnh rồi!”

Hoàng Đông Kiệt cách người đẹp chưa đầy hai thước đã cảm ứng được nàng thay đổi nhịp thở, Hoàng Đông Kiệt biết nàng sắp tỉnh lại.

Lông mi nàng khẽ run, mí mắt nghịch ngợm cuối cùng cũng chịu mở ra.

Mới vừa tỉnh dậy, ý thức của nàng còn chưa rõ ràng, vài giây sau nàng nhận ra mình đã ngất đi bên cạnh một người ăn xin.

Nàng suy nghĩ một lúc, đó là một người ăn xin, làm sao nàng có thể ngất đi trước mặt một người ăn xin.

Lúc hôn mê, không phải nàng đã tặng không cho một kẻ ăn xin rồi chứ, nhan sắc của nàng cũng không kém, không có mấy người không bị nàng làm cho động lòng.

Ánh mắt thoáng nhìn, nàng phát hiện người ăn xin ngồi cách mình chưa đầy hai thước, nàng hoảng sợ khó nhọc đứng dậy, ngẩng đầu lên kiểm tra xem quần áo có hỗn độn hay không.

Hoàng Đông Kiệt thấy hành vi của người phụ nữ này, biết nàng đang hoảng sợ điều gì nhưng hắn không quan tâm, đề phòng người lạ là chuyện bình thường.

Thấy quần áo vẫn gọn gàng, người phụ nữ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng xem liếc nhìn người ăn xin một cái, mưa tầm tã bên ngoài, nàng biết mình được người ăn xin đưa vào để trú mưa.

Điều này có nghĩa là người ăn xin đã cứu mạng nàng, là ân nhân cứu mạng của nàng.

“Khụ khụ!”

Người phụ nữ muốn cảm ơn người ăn xin đã cứu mạng mình nhưng chưa kịp nói gì đã ho ra máu.

Cảm thấy vết thương của mình rất nghiêm trọng, nàng lập tức không để ý nữa, khoanh chân ngồi xuống, lấy một bình đan dược trong lòng ra ăn một viên, sau đó dùng nội lực để khôi phục vết thương.

Quá trình này nàng cũng không tránh sự nghi ngờ của người ăn xin, nửa giờ sau, vết thương của nàng cuối cùng cũng dịu đi, vận khí xong, nàng mở mắt.

“Ngươi muốn gì?”

Người phụ nữ này không giỏi nói lời cảm ơn nên đã trực tiếp hỏi Hoàng Đông Kiệt xem hắn muốn gì.

“Ta muốn thứ gì ngươi cũng có thể cho ta sao?”

Hoàng Đông Kiệt ngẩng đầu dời tầm mắt lại, đêm dài chậm rãi, có người nói chuyện cũng vui, Hoàng Đông Kiệt liền tiếp lời người phụ nữ.

“Tiền bạc, cuộc sống bảo đảm, chỉ cần trong khả năng của ta, ngươi có thể đề xuất.”

Người phụ nữ chờ đợi câu trả lời của người ăn xin, nàng cảm thấy việc ăn uống của người ăn xin cũng là một vấn đề, nàng cảm thấy ước mơ lớn nhất của người ăn xin là trở thành một kẻ có tiền.

“Bao gồm cả tu võ sao?”

Hoàng Đông Kiệt trả lời.

Người phụ nữ ngạc nhiên khi biết một người ăn xin lại có tham vọng như vậy.

Tu võ quả thực có thể thay đổi vận mệnh, nắm giữ tương lai của ngươi, nhưng không phải ai cũng có thể đi theo con đường này.

Hết chương 656.
Bình Luận (0)
Comment