Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 657 - Chương 657. Cấp Bậc Võ Đạo!

Chương 657. Cấp bậc võ đạo!
Chương 657. Cấp bậc võ đạo!

“Ngươi có chắc không? Ngươi phải biết ngươi đã bỏ lỡ độ tuổi tốt nhất để luyện võ, việc luyện võ đòi hỏi phải có đủ dinh dưỡng, ngay cả ăn uống cũng thành vấn đề của ngươi. Ngươi có chắc muốn đi con đường này không?”

Không phải người phụ nữ coi thường người ăn xin, luyện võ cũng cần căn cốt.

Căn cốt bình thường, dù luyện tập bí pháp võ công cao cấp mấy năm cũng chưa chắc có thể tìm được khí cảm chứ đừng nói đến việc trở thành Võ Giả.

“Luyện võ khó như vậy sao?”

“Đối người bình thường rất khó.”

Người phụ nữ nói thật.

“Ngươi có thể cho ta biết về cấp bậc võ đạo, cấp bậc Dị Năng Giả không?”

Hoàng Đông Kiệt tiếp tục hỏi.

Người phụ nữ nhướng mày, nàng cảm thấy người ăn xin này không muốn từ bỏ việc luyện võ, nhưng dù sao hắn cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng có thể nói gì đây.

“Giai đoạn đầu tiên của người luyện võ là Võ Giả. Chỉ cần ngươi có thể luyện được khí cảm, có thể được gọi là Võ Giả.”

“Cấp bậc trên Võ Giả là Hậu Thiên. Võ Giả chuyển hóa hoàn toàn khí cảm thành nội lực, đó là cấp bậc Hậu Thiên. Cấp bậc Hậu Thiên có bốn giai đoạn nhỏ, sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong.”

“Trên Hậu Thiên chính là Tiên Thiên, Tiên Thiên giống Hậu Thiên nhau có bốn giai đoạn nhỏ. So với Hậu Thiên, Tiên Thiên hoàn toàn có thể giải phóng hoàn toàn nội lực trong cơ thể.” “Trên Tiên Thiên chính là Tông Sư, nội lực chuyển hóa làm chân khí chính là Tông Sư.” Người phụ nữ dừng một chút, chợt cảm thấy không cần phải nói nhiều như vậy, người bình thường chỉ cần biết như vậy là đủ.

“Trên Tông Sư có phải là Đại Tông Sư, trên Đại Tông Sư có phải là Thiên Nhân hay không?” Hoàng Đông Kiệt khá quen với các cấp bậc này, thế giới trước hắn đã đạt đến cấp bậc của Thiên Nhân.

Cấp bậc võ đạo gần như nhau, nhưng không biết sức chiến đấu có khác biệt gì không.

“Sao ngươi biết?”

Người phụ nữ tò mò không biết làm thế nào mà người ăn xin biết trên Tông Sư có phải là Đại Tông Sư rồi cấp bậc Thiên Nhân.

“Trong sách bình thường đều viết như vậy mà. Trước khi trở thành kẻ ăn xin, ta thường đọc tiểu thuyết. Bối cảnh trong tiểu thuyết thường sử dụng cấp bậc này.”

Hoàng Đông Kiệt thản nhiên trả lời.

Người phụ nữ nghe được lời này thì không còn tò mò nữa, tiểu thuyết thường viết dựa trên hiện thực, cường giả Võ Giả trở thành tiểu thuyết gia, viết về cấp bậc võ đạo cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

“Diệu Hạ có cường giả Thiên Nhân hay không?”

Hoàng Đông Kiệt hỏi người phụ nữ.

“Có lẽ là không. Bề ngoài Diệu Hạ chỉ có một Đại Tông Sư. Trên deep web có tin đồn Diệu Hạ có hai Đại Tông Sư. Không ai có thể biết chính xác có bao nhiêu Đại Tông Sư ở Diệu Hạ.”

“Đại Tông Sư cũng ít như vậy, nghĩ lại cũng thấy cường giả Thiên Nhân không có khả năng tồn tại.”

Người phụ nữ biết Đại Tông Sư mạnh mẽ như thần, gần như là vũ khí hạt nhân di động, quái vật khủng bố như vậy ít đến đáng thương chứ đừng nói đến Thiên Nhân trên Đại Tông Sư.

Hoàng Đông Kiệt thấy cảm xúc người phụ nữ thay đổi thì đoán được Đại Tông Sư ở thế giới này có lẽ sẽ mạnh hơn Đại Tông Sư ở thế giới trước một chút.

Nhưng hẳn là không mạnh hơn bao nhiêu.

“Còn cấp bậc của Dị Năng Giả thì sao? Dị Năng Giả và Võ Giả ai mạnh hơn?”

Hoàng Đông Kiệt hỏi.

“Trên toàn cầu có sự phân chia thống nhất các cấp bậc Dị Năng Giả, cấp S, cấp A, cấp B, cấp C, cấp D. Đối với cấp bậc võ đạo, Đại Tông Sư, Tông Sư, Tiên Thiên, Hậu Thiên, Võ Giả.”

“Dị Năng Giả cùng Võ Giả ai mạnh ai yếu, phải xem Dị Năng Giả thức tỉnh dị năng gì.”

“Cùng cấp bậc, Dị Năng Giả thức tỉnh dị năng cường đại có thể hoàn toàn đánh bại Võ Giả.” “Nhìn chung, Dị Năng Giả có thể mạnh hơn Võ Giả một chút, nhưng số lượng Dị Năng Giả quá ít.”

“Có người đã tính toán xác suất thức tỉnh Dị Năng Giả. Phải khoảng một trăm nghìn, thậm chí hàng trăm nghìn người mới có một người may mắn thức tỉnh.”

“Dựa trên dân số của Diệu Hạ là một tỷ rưỡi người, Diệu Hạ có không đến mười lăm nghìn Dị Năng Giả.”

“Có mười lăm nghìn Dị Năng Giả rải rác khắp đất nước. Dù ngươi may mắn hay xui xẻo cũng không bao giờ gặp phải Dị Năng Giả.

“Dị Năng Giả rất hiếm, nhưng đừng nghĩ quá Dị Năng Giả quá mạnh. Dị Năng Giả thức tỉnh còn phải xem mặt. Không phải Dị Năng Giả nào thức tỉnh cũng mạnh.”

“Cũng có kẻ thất bại yếu đuối. Ví dụ như lông trên cơ thể dài hơn tóc, chân hoàn toàn thú hóa, miệng biến thành mỏ chim. Đây đều là những người thức tỉnh thất bại...”

“Ta không biết Diệu Hạ có Dị Năng Giả cấp S hay không. Nước Diệu Hạ giữ mức độ bảo mật Dị Năng Giả cao hơn so với Võ Giả.”

“Nếu ngươi muốn biết thêm những điều khác về Dị Năng Giả, ngươi có thể tìm hiểu trên deep web. Hầu như có tất cả mọi thứ trên đó.”

“Ta đã trả lời tất cả các câu hỏi của ngươi rồi, ngươi muốn gì?”

Khi người phụ nữ thấy mưa đã tạnh, chuẩn bị đáp ứng yêu cầu của Hoàng Đông Kiệt xong là rời đi.

“Ngươi tên gì?”

Hoàng Đông Kiệt không đưa ra yêu cầu mà hỏi tên người phụ nữ.

“Hàn Mộng Dao!”

Hàn Mộng Dao trả lời.

“Thứ ta muốn ngươi đã cho ta rồi.”

Hoàng Đông Kiệt nói.

Hàn Mộng Dao cau mày, tên ăn xin này khó đối phó như vậy, nàng cho hắn cái gì, tên gọi hay là giải thích cấp bậc võ đạo và cấp bậc Dị Năng Giả.

“Việc ngươi kéo ta vào chỉ là chuyện nhỏ nhưng với ta, ngươi đã cứu mạng ta.”

“Ta rõ hơn ai hết vết thương của ta nghiêm trọng đến mức nào. Nếu ngươi không kéo ta vào, ta sẽ chết trong cơn mưa lớn này.”

“Ta không thích nợ ơn người khác, đặc biệt là ơn cứu mạng. Người không thể vô dục vô cầu. Ngươi cứ việc đưa ra cái gì ngươi muốn, ta sẽ nghĩ cách đáp ứng yêu cầu của ngươi.”

Hàn Mộng Dao cực kỳ nghiêm túc nói.

“Lấy thân báo đáp thì sao? Rất nhiều tình tiết trong sách đều phát triển đến đây, đều là kết cục lấy thân báo đáp.”

Thấy người phụ nữ này bướng bỉnh như vậy, Hoàng Đông Kiệt đưa ra yêu cầu làm cho người phụ nữ này biết khó mà lui.

“Không được, đổi cái khác!”

Hàn Mộng Dao không cần suy nghĩ từ chối ngay tắp lự.

“Ghét bỏ ta là kẻ ăn xin sao.”

Hàn Mộng Dao nghe xong cũng không nói gì, có thể nàng ghét bỏ Hoàng Đông Kiệt là ăn xin, hoặc có thể có chuyện quan trọng khác đang đợi nàng làm.

“Thôi đi, không chọc ngươi nữa, ta quả thật không muốn gì cả. Cho dù ta có muốn, ngươi cũng không cho nổi. Ta kéo ngươi vào chỉ là tiện tay mà thôi, ngươi không cần phải nghiêm túc như vậy.”

“Đi đi, chắc là ngươi còn việc khác phải làm.”

Hoàng Đông Kiệt có ý muốn Hàn Mộng Dao đi.

“Ngươi tên là gì?”

Lần này đến lượt Hàn Mộng Dao hỏi tên Hoàng Đông Kiệt.

“Hoàng Đông Kiệt!”

Hàn Mộng Dao nhớ kỹ tên này.

Hết chương 657.
Bình Luận (0)
Comment