“Trên thế giới này có vũ khí hạt nhân. Nếu có cơ hội lên mạng chỉ cần nhìn hình ảnh vũ khí hạt nhân và các loại vũ khí hủy diệt hàng loạt khác. Khi đó ta sẽ là kho vũ khí hạt nhân di động, ta xem ai dám chọc ta.”
Chỉ cần bị Hoàng Đông Kiệt thấy được, cũng giống đồ vật kia chiếu trong gương, ảnh chụp trên mạng cũng vậy, xét cho cùng, ảnh chụp trên mạng cũng được chụp dựa trên đồ thật.
Hoàng Đông Kiệt biết nước lớn ức hiếp nước nhỏ, nước nhỏ tức giận không dám trút giận vì vũ khí hạt nhân. Hoàng Đông Kiệt cũng muốn trải nghiệm cảm giác dùng vũ khí hạt nhân đánh người khác một chút.
Kích nổ vũ khí hạt nhân, hắn chạy vào thế giới gương, chỉ có những người khác là không may mắn.
“Đặt thêm một mục tiêu nhỏ nữa. Phải cho nổ vũ khí hạt nhân ở thế giới này, nếu không chuyến đi này vô ích.”
Vì vui vẻ, Hoàng Đông Kiệt quyết định không đến thế giới này vô ích.
Nói gì cũng phải bắn một trận pháo hoa thật lớn, chỉ là không biết sẽ bắn ở đâu.
“Thiên sứ trị liệu, điều khiển gương đã đủ mạnh rồi. Ai ngờ thứ mạnh nhất lại là thứ cuối cùng.”
“Xem ra về sau ta muốn sống bình lặng cũng không được nữa!”
“Năng lực không cho phép!”
“Dị năng cuối cùng là: triệu hồi thiên tai!”
Thiên tai là gì, tất cả các tai họa thiên nhiên đều là thiên tai.
Những cơn bão thảm khốc, lũ lụt khủng khiếp, động đất làm thay đổi địa hình, tai nạn cấp bậc hủy diệt đều là thiên tai.
Hoàng Đông Kiệt có thể triệu hồi tất cả những thứ này, nhưng nếu cấp bậc này là mạnh nhất trong ba dị năng mà hắn đã thức tỉnh thì chỉ những năng lực này thôi là chưa đủ.
Uy năng chân chính của việc triệu hồi thiên tai không nằm ở thiên tai mà nằm ở bầu trời. Hoàng Đông Kiệt có thể triệu tập một cơn mưa thiên thạch bao trùm một thành phố, phá hủy mọi thứ, hắn cũng có thể triệu tập một cơn mưa thiên thạch bao trùm một quốc gia, nhưng đây không phải là cực hạn của Hoàng Đông Kiệt, Hoàng Đông Kiệt đáng sợ nhất là hắn có thể triệu hồi các vì sao tấn công tinh cầu hắn ở.
Ví dụ như Hoàng Đông Kiệt coi trọng mặt trăng hoặc sao Hỏa, chỉ cần Hoàng Đông Kiệt dám nghĩ, có đủ linh lực thì có thể kéo mặt trăng, sao Hỏa, các ngôi sao khác... xuống hình thành va chạm thiên thể hủy diệt hết thảy.
Phải biết rằng va chạm thiên thể thuộc loại tai nạn cấp bậc vũ trụ, nếu Hoàng Đông Kiệt phát động năng lực này, Dị Năng Giả tất cả các quốc gia trên hành tinh của Hoàng Đông Kiệt đều không thể ngăn cản.
Thứ này có tính uy hiếp cao hơn vũ khí hạt nhân của nước.
“Có vẻ như lỗ đen cũng là thiên tai!”
Hoàng Đông Kiệt bỗng nhiên lẩm bẩm điều gì đó.
Những lời này nếu bị người khác nghe được, không chỉ khiến người nghe phải đổ mồ hôi hột mà còn khiến bọn họ ngày đêm bất an.
Dù sao có một quái vật có thể hủy diệt thiên thể trên hành tinh của bọn họ, làm sao bọn họ có thể ngủ ngon được?
“Va chạm thiên thể có thể sánh bằng hình chiếu vũ khí hạt nhân, cần càng nhiều linh năng hơn, việc này cần bao nhiêu linh năng?”
Hoàng Đông Kiệt không cần suy nghĩ cũng biết phải cần rất nhiều linh năng mới có thể kích hoạt năng lực này, cũng may trước mắt hắn còn sinh tồn tại tinh cầu này, không có ác ý với nó.
Nếu không, tinh cầu này sẽ gặp nguy hiểm.
“Cướp đoạt, kích phát tiềm năng, cấm vực chư thần, thiên sứ trị liệu, điều khiển gương, triệu hồi thiên tai, sáu năng lực này không có cái nào đơn giản.”
“Mỗi một năng lực phát triển đến mức tối đa đều có thể thay đổi hoặc hủy diệt thế giới này. Ta thật may mắn biết bao khi có thể kết hợp tất cả lại trên người.”
Hoàng Đông Kiệt không biết những năng lực này nếu bị lộ ra sẽ có ảnh hưởng lớn như thế nào, nhưng hắn biết một khi thế giới biết hắn có năng lực đáng sợ như vậy, nhất định sẽ không ngủ được.
“Chư thần cấm vực!”
Hoàng Đông Kiệt trực tiếp phát động chiêu này, lấy hắn làm tâm, một vòng tròn có bán kính một trăm thước, bao gồm một trăm thước trên trời, dưới lòng đất đều nằm trong phạm vi bao phủ của hắn.
“Rất tốt. Chư thần cấm vực hạn chế người khác sử dụng năng lực, không ảnh hưởng đến năng lực tự thân khác của ta.”
Một chiếc gương hình chữ nhật nhỏ xuất hiện trên lòng bàn tay của Hoàng Đông Kiệt, phát hiện chư thần cấm vực cũng không ảnh hưởng đến dị năng tự thân khác của hắn, hắn liền an tâm. Chưa kể những điều khác, có cấm vực chư thần,
Hoàng Đông Kiệt có thể tưởng tượng nếu sau này có một Dị Năng Giả nào đó đối đầu với mình, được kết cục của Dị Năng Giả đó sẽ bi thảm đến mức nào .
Dị Năng Giả kiêu ngạo đó vừa bắt đầu đã bị cấm vực chư thần của hắn cấm dị năng, kết cục của Dị Năng Giả đó trừ bi kịch ra thì còn có cái gì.
“Dị Năng Giả thường thường đều thích đặt cho mình một cái danh hiệu. Bằng vào cấm vực chư thần, ta chính là ác mộng của tất cả các Dị Năng Giả.”
“Ta nên đặt cho mình cái danh hiệu nào mới biểu hiện ra sự đáng sợ của ta.”
Hoàng Đông Kiệt biết những Dị Năng Giả đăng ký tại hiệp hội Dị Năng sẽ đặt cho mình một danh hiệu, để bọn họ không chỉ che giấu danh tính mà còn có phong cách mạnh mẽ.
Phải biết trên mạng hiệp hội Dị Năng có một danh sách xếp hạng được công bố ra bên ngoài, tất cả đều là danh hiệu của các Dị Năng Giả.
Bây giờ Hoàng Đông Kiệt không có ý định đăng ký nhưng sau này hắn sẽ làm như vậy, hắn đang nghĩ một cái danh hiệu, rõ ràng nghĩ không ra nên không nghĩ tới nữa, đợi tới lúc đó rồi lại tính.
“Sau khi kích phát tiềm năng, ta không chỉ thức tỉnh ba dị năng, mà bảng trị số chắc chắn cũng đã thay đổi.”
Ý nghĩ vừa xảy đến, bảng trị số xuất hiện.