“Ta muốn ngươi trở thành đội viên của ta.”
Cố Ngọc Linh không hề che giấu, nói ra nhu cầu của mình.
“Cái gì?”
Hoàng Khải chớp chớp mắt, yêu cầu này có phần làm hắn ngạc nhiên, hơn nữa đêm qua hắn và người phụ nữ này chỉ gặp nhau hai lần, có nên gia nhập đội của nàng hay không chính là vấn đề, nhưng người phụ nữ này chắc chắn là một người phụ nữ bạo lực, tối hôm qua cầm cái lưỡi hái lớn như vậy đánh lên người hắn không ngừng, bây giờ thân thể hắn còn rất đau đây này.
“Khi mời ngươi tham gia, ta đương nhiên sẽ kiểm tra lai lịch của ngươi. Thân phận của ngươi không có vấn đề gì.”
“Ngươi có tư chất rất cao, đội chúng ta lại đang thiếu người nên ta rất coi trọng ngươi.”
Cố Ngọc Linh còn có một lý do khác không nói ra, Dị Năng Giả quá hiếm, khi đưa vào đội ngũ, một đội có Dị Năng Giả và một đội không có Dị Năng Giả có sự khác biệt rất lớn.
“Ngươi thật là táo bạo, trên miệng lại tùy tiện dùng từ “coi trọng” như vậy, không sợ người khác hiểu lầm sao?”
Hoàng Khải thấy bản thân chiếm quyền chủ động, cả người thấy thoải mái hẳn ra.
“Ta vẫn còn độc thân. Nếu ngươi nghĩ mình đủ tốt, ta không ngại chuyện ngươi thử theo đuổi ta.”
Hoàng Khải nghe vậy, khóe miệng hơi giật giật, người phụ nữ này không chỉ hung hãn mà tâm tư cũng rất khó hiểu.
“Ngươi sẽ tham gia đúng không? Chúng ta đã tốn rất nhiều công sức để có được bằng chứng này. Ngươi sẽ không để chúng ta làm việc không công như vậy?”
Thấy Hoàng Khải lâu như vậy không cho mình đáp án, ánh mắt Cố Ngọc Linh trở nên nguy hiểm.
“Gia nhập cũng được, nhưng đãi ngộ của ta phải tốt hơn các thành viên khác, ngươi không thể dùng quyền lực đội trưởng để bóc lột sức lao động của ta.”
“Ngươi không thể sử dụng lý do khác để cắt xén phúc lợi, phần thưởng mà ta xứng đáng được nhận, còn có...”
Hoàng Khải nghĩ tham gia cũng được, nhưng phụ cấp dành cho những người có dị năng không được ít hơn.
“Không thành vấn đề, ta có thể hứa với ngươi tất cả những điều này. Đi thôi, trước kêu Đại Thạch dẫn ngươi đi vào cục học lớp tư tưởng vài ngày, chờ ngươi trở về, ngươi sẽ là người của tiểu đội chúng ta.”
Bệnh nhân của phòng khám ngày càng tăng, với sự nỗ lực và chi phí thấp của Hoàng Đông Kiệt, ngày càng có nhiều bệnh nhân đến chỗ Hoàng Đông Kiệt để điều trị.
Nhiều bệnh nhân hơn, trị số của Hoàng Đông Kiệt tự nhiên tăng lên nhanh chóng.
Tuy nhiên, khi nổi tiếng hơn thì những rắc rối của Hoàng Đông Kiệt cũng ngày càng gia tăng. Không phải là náo loạn liên quan đến điều trị bệnh, cũng không có người dám gây sự, dù sao Hoàng Đông Kiệt được Thiên Nghĩa bang bảo vệ, chỉ cần không ngốc thì không có ai dám đi quấy rầy Hoàng Đông Kiệt.
Sở dĩ phiền não là do có người rình rập nhan sắc của hắn.
Đúng vậy, một đám phụ nữ đang rình rập sắc đẹp của Hoàng Đông Kiệt.
Không có cách nào, Hoàng Đông Kiệt vốn đã đẹp trai, mỗi ngày hắn mạnh lên, toàn thân khó tránh toát ra vẻ nam tính quyến rũ.
Hơn nữa đôi mắt hắn tràn ngập chuyện xưa, dù nhìn vào khuôn mặt hay đôi mắt của hắn, đều có lực sát thương mạnh mẽ với người khác phái.
Ngày nào cũng có các cô các dì đến hỏi: Tiểu tử, ngươi đã có đối tượng chưa? Thấy con gái ta thế nào? Rồi sau đó muốn lấy liên lạc của hắn.
Có phú bà táo bạo hỏi thẳng: Tiểu tử, ngươi có thể tiết kiệm được vài năm phấn đấu, chỉ cần mỗi đêm ngươi tâm tình với tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ bao nuôi ngươi.
Còn những cô gái thẹn thùng mỗi ngày không có bệnh cũng phải tìm bệnh để gặp Hoàng Đông Kiệt, chỉ cần thấy khuôn mặt của Hoàng Đông Kiệt, bọn họ chẳng có gì ngoài vẻ mặt si mê. Hoàng Đông Kiệt đương nhiên không đồng ý những kẻ tham lam thân thể của hắn, nhưng Hoàng Đông Kiệt cũng không đuổi bọn họ đi, vì trị số nên hắn nhẫn nhịn.
Ừ, hắn tuyệt đối là vì trị số, không phải vì mỗi ngày đều có thể nhìn đến mỹ nữ để giữ cho tâm trạng vui vẻ.
“Bác sĩ Hoàng, tim ta đập nhanh quá, ngươi sờ xem ta bị sao đi.”
Một người phụ nữ xinh đẹp ngực size 36D đang cố gắng quyến rũ Hoàng Đông Kiệt.
Con mẹ nó, mỗi ngày đều như vậy, nếu không tâm cảnh đủ cao chỉ sợ mình cũng bại trận.
Hoàng Đông Kiệt nhìn đi chỗ khác, tùy tiện viết một đơn thuốc rồi đuổi nàng đi.
Một ngày bận rộn nữa đã trôi qua.
Buổi tối, Hoàng Đông Kiệt đóng cửa phòng khám, chuẩn bị chơi game.
Phòng khám của Hoàng Đông Kiệt không phải là phòng khám thông thường, hắn không hỗ trợ bệnh nhân ở lại hoặc làm việc buổi tối.
Hoàng Đông Kiệt thường từ chối tiếp nhận những bệnh nhân bị bệnh nặng, kêu bọn họ đến các bệnh viện lớn.
Hắn mở phòng khám y tế tư nhân vì trị số, hắn cũng không muốn bản thân mệt mỏi.
Chữa ốm vặt còn có thể lấy được trị số, lo cố sức trị liệu bệnh nhân bệnh nặng để làm gì.
Hoàng Đông Kiệt đang định chơi game thì bên ngoài có người gõ cửa.
“Có bệnh thì đến bệnh viện đi, ta đang nghỉ ngơi!”
Hoàng Đông Kiệt thản nhiên hô lên với bên ngoài.
“Anh, là ta đây, em trai của ngươi đây!”
Hoàng Đông Kiệt nghe vậy ngẩng đầu lên, thông qua năng lực gương của mình nhìn ra, ngoài cửa đúng là em trai hắn, đành phải đặt điện thoại xuống, mở cửa.
“Ngươi đã đến rồi, vào đi!”
Hoàng Đông Kiệt mở cửa mời em trai vào.
Hoàng Khải vốn đã chuẩn bị sẵn đối mặt với phản ứng của anh trai khi thấy hắn, có thể là đấm hoặc đá hắn một cái, tức giận mắng hắn hại chết cha mẹ.
Hắn đã chuẩn bị tinh thần không đánh trả, để anh trai trút giận lên người mình, không ngờ anh trai thấy hắn lại bình tĩnh như vậy, làm hắn không biết phải phản ứng thế nào.
Dù anh trai hắn hơi khác thường nhưng hắn vẫn đi vào theo anh trai. “Ngồi đi!”
Hoàng Đông Kiệt mời em trai ngồi xuống, pha cho hắn một ấm trà. “Anh, ngươi đã thay đổi rồi!”
Thấy anh trai mình ổn định như vậy, không còn là tra nam chơi đùa với phụ nữ như trước nữa, Hoàng Khải bỗng nhiên không biết đánh giá anh trai mình như thế nào, chỉ có thể nói anh trai đã thay đổi.
“Ai trải qua biến cố lớn như vậy mà không thay đổi.”
Hoàng Khải nghe vậy cúi đầu, chính hắn là người gây ra biến cố này, chính hắn là kẻ đã hại chết cha mẹ, sau khi vào tù, anh trai hắn cũng gặp phải gian khổ mà hắn không thể tưởng tượng được. Những người bình thường trải qua biến cố như vậy, ai mà không thay đổi.”
“Anh à, ngươi không hận ta sao?”
Hoàng Khải lo lắng hỏi.