“Xương gãy vẫn còn liền gân. Nếu cha mẹ còn sống, chắc chắn không muốn ta trách ngươi, huống chi đó không phải lỗi của ngươi.”
“Là Ngô gia, bọn họ cho rằng ngươi dễ bắt nạt, bọn hắn cho rằng ngươi yếu đuối, bọn hắn cho rằng ngươi không thể làm gì bọn họ nên mới tùy tiện bắt nạt ngươi.”
“Cũng may thiện có thiện báo, ác có ác báo. Cha con Ngô Hổ đã chết.”
“Mặc dù tin tức không phát sóng cha con Ngô Hổ chết như thế nào, nnhưng bọn hắn đã chết, thù của cha mẹ chúng ta cũng đã báo.”
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói.
“Ngươi, ngươi đã trải qua những gì? Tại sao ta lại cảm thấy ngươi trải qua nhiều chuyện hơn ta.”
Một người không thể một lúc thay đổi nhiều như vậy, trừ khi người đó đã trải qua rất nhiều thứ, hoặc trải qua những điều vô cùng đặc biệt, khiến con người ta có thể trưởng thành chỉ sau một đêm..
“Ta sao, sau khi ngươi vào ngục, Ngô gia vẫn không buông tha cho ta, ta bị bọn họ ép làm kẻ ăn xin, nhận hết sự khinh thường của thế nhân.”
“Người ăn xin không có nhân quyền, cả ngày hứng chịu gió táp mưa sa, thường xuyên bị đói khát.”
“Chỉ cần trải qua những thứ đó, cách duy nhất để tiếp tục sống là thay đổi.”
Hoàng Khải nghe vậy nắm chặt nắm tay.
Hắn không ngờ anh trai mình lại gặp phải chuyện như vậy, bỗng nhiên trong lòng tràn đầy hận ý đối với Ngô gia, dù Ngô gia có chết thì mối hận trong lòng cũng không thể nguôi ngoai.
“Anh, làm thế nào ngươi từ một kẻ ăn xin trở thành y sư? Ta nhớ ngươi không biết chút y thuật nào cả.”
Hoàng Khải tò mò hỏi.
“Ai mà không có bí mật, cũng giống như ngươi, bỗng chốc trở thành người gác đêm.”
Hoàng Đông Kiệt mỉm cười chỉ vào chế phục gác đêm độc quyền của em trai mình.
Hoàng Khải cau mày, mặc dù tò mò về trải nghiệm của anh trai nhưng anh lại không muốn nói ra, nên cũng không thể làm gì được.
Chỉ cần anh trai sống tốt, những trải nghiệm trong quá khứ cứ để nó trôi theo gió.
“Ta đã thức tỉnh, là dị năng hệ thủy. Chính phủ phát hiện ra ta bị vu oan nên không có lý do gì tiếp tục giam giữ ta.”
“Đội gác đêm thiếu người, Dị Năng Giả lại hiếm có nên ta đã thuận thế gia nhập chính phủ.” Hoàng Khải không hề giấu diếm anh trai mình, thậm chí còn nói với anh trai dị năng của hắn là dị năng hệ thủy.
“Ta nghe nói người gác đêm luôn đi đầu nguy hiểm, ngươi...”
“Anh, ta ở đội thứ mười hai, là đội gác đêm cuối cùng. Ta chỉ chịu trách nhiệm bắt một số phạm nhân, hỗ trợ những đội gác đêm khác.”
“Mối nguy hiểm do mười một đội phía trước gánh chịu, còn chưa đến lượt đội cuối cùng của chúng ta.”
Để trấn an anh trai, Hoàng Khải nói một nửa giấu một nữa, trước đó bốn người đội Cố Ngọc Linh đúng là đội cuối cùng, nhưng nguyên nhân là vì thiếu người chứ không phải vì thực lực!
Nhưng khi Hoàng Khải gia nhập, Cố Ngọc Linh đã nâng lên hạn ngạch tối thiểu của đội là năm người, hơn nữa, Hoàng Khải là Dị Năng Giả, còn là cấp C nên trình độ của đội Cố Ngọc Linh đương nhiên được nâng lên.
Bọn họ vẫn là đội thứ mười hai nhưng vai trò của bọn họ có thể không kém gì ba đội gác đêm đầu tiên.
“Vậy thì ta yên tâm. Tới đây, ta châm cho một châm, để ta xem y thuật của ta có tác dụng gì với Dị Năng Giả không.”
Hoàng Đông Kiệt sao có thể có ý xấu, hắn đơn thuần chỉ muốn châm người mà thôi.”
Khi Hoàng Khải thấy anh trai mình lấy ra nhiều châm như vậy, rõ ràng hắn muốn coi hắn như chuột bạch mà.
Nghĩ bản thân mình dù gì cũng nợ anh trai, hắn cắn răng đồng ý.
Hoàng Đông Kiệt tiến hành châm cứu, hắn không cướp đi trị số của em trai mình, cũng không dùng năng lực kích phát tiềm năng của mình để cải thiện cho em trai, mà chỉ sử dụng những y thuật đơn thuần để giúp em trai điều chỉnh cơ thể.
“Anh, không phải là ngươi đã nhận được truyền thừa của phòng khám Kính Hồ chứ? Ta cảm thấy cơ thể thoải mái rất nhiều.”
Sau đó, Hoàng Khải cảm thấy cơ thể mình thả lỏng đi rất nhiều, chợt cảm thấy y thuật của anh trai không giống người thường.
Hắn không khỏi hoài nghi liệu anh trai có gặp được thầy tốt mới học được bản lĩnh như vậy hay không.
“Nói thật cho ngươi vậy, ta tự học, ngươi phải biết không phải không có người tự học thành tài, hơn nữa người giống anh ngươi là ta đây, thiên hạ tìm không ra người thứ hai.”
Hoàng Khải khóe miệng giật giật, bộ dáng tự đắc của anh trai thật không biết xấu hổ...
Tiếp theo là lúc hai anh em trò chuyện.
“Anh, ngươi không biết đồng đội của ta đâu. Tuy thời gian ta ở chung với bọn họ không có mấy ngày, nhưng bọn hắn người này còn kỳ quái hơn người kia.”
“Đại Thạch làm lá chắn thịt cho người trong đội. Hắn rất cao lớn vạm vỡ, thân cáo hai thước ba. Ta không biết hắn ăn gì mà cao lớn như vậy.”
“Ta nghi ngờ hắn đã dùng thuốc tiến hóa gen gì đó để có được cơ thể khỏe mạnh như vậy.”
“Hắn rất ít nói. Đến giờ hắn cũng chưa nói chuyện với ta quá năm câu.”
“Đội trưởng nói gì thì hắn làm đó. Thậm chí ta còn thắc mắc liệu hắn có thích đội trưởng không, nên mới nghe lời đội trưởng nhiều như vậy.”
“Đồng Tiểu Tùng, ta còn tưởng hắn chỉ trẻ tuổi một chút thôi. Ai ngờ hắn thực sự là một học sinh cấp ba, suốt ngày ôm máy tính, như thể thế giới trực tuyến là tất cả đối với hắn.”
“Nói sao đây? Hắn thích nhìn trộm nhân sinh của người khác trên thế giới trực tuyến. Hắn có tính khí kỳ lạ, chỉ thân thiết với những người mà hắn thích.”
“Đối với một người mới gia nhập như ta, hắn cứ hếch mũi lên trời, phớt lờ ta. Quả thực là một tên nhóc thối.”
“Kiều Thải Nhi còn kỳ lạ hơn. Vũ khí nóng không bao giờ rời khỏi người nàng. Lúc ăn, ngủ, thậm chí đi tắm nàng đều mang theo súng, lựu đạn.”
“Nàng luôn thích lầm bầm một mình, nói nếu đưa cho nàng một quả tên lửa, nàng có thể cho nổ tung hang ổ của cha mình.”
“Mặc dù ta không biết cha nàng là ai, nhưng ta nghĩ người cha có đứa con gái hiếu thảo như vậy cũng ồ lên “thật là có hiếu”!”
“Người cuối cùng là đội trưởng của chúng ta, nàng là một bạo vương long, đừng thấy nàng lạnh lùng lại hung bạo, động một chút liền lấy lý do vì sự tiến bộ chung mà tìm ngươi luận bàn.” “Không biết có tiến bộ gì không nhưng ta bị nàng đánh thật thảm.”
“Cũng may nàng có chừng mực, nếu không thật sự không biết ta có thể ở lại tiểu đội này bao lâu.”
Tán gẫu một hồi, Hoàng Khải tự nhiên bắt đầu nói về đồng đội của mình.
Hoàng Đông Kiệt lắng nghe, không có phê phán đồng đội của em trai mình.