Tô gia đã lợi dụng mối quan hệ của mình để che giấu rất nhiều tư liệu về Hoàng Đông Kiệt, nhưng với lực lượng của Phục Hổ bang, phần lớn tư liệu của Hoàng Đông Kiệt vẫn có thể được tìm ra.
Nhưng bọn họ hoàn toàn không thể tìm ra làm thế nào Hoàng Đông Kiệt bỗng nhiên có được y thuật như vậy.
Bọn họ không sợ bất cứ điều gì ngoại trừ Hoàng Đông Kiệt đến từ phòng khám Kính Hồ.
Phòng khám Kính Hồ là gì, nhân mạch, mạng lưới quan hệ, năng lượng...đó là nơi mà mọi người không dám động tới.
Phục Hổ bang không đủ năng lực để đắc tội với phòng khám Kính Hồ, thậm chí đệ tử trong đó cũng không phải là người bọn họ có thể đụng đến.
Chưa kể rất nhiều người có quyền lực đều nợ ân huệ của phòng khám Kính Hồ, hầu hết mọi người trên thế gian sẽ cố gắng hết sức để lấy lòng phòng khám Kính Hồ, nếu Phục Hổ bang của bọn họ trêu chọc người của phòng khám Kính Hồ thì những thế lực đang nịnh bự phòng khám Kính Hồ mỗi người phun một chút nước miếng cũng có thể dìm chết Phục Hổ bang bọn họ.
Y thuật của Hoàng Đông Kiệt cao minh, bọn họ không thể không hoài nghi như thế.
“Ta không giúp đỡ người trong Thiên Nghĩa bang. Ta là y sư, thiên chức của ta là cứu sống, chữa lành những người bị thương. Chỉ cần bệnh nhân đến với ta, ta sẽ đối xử bình đẳng với bọn họ, sẽ không từ chối chỉ vì bọn họ là người hắc bang.”
“Điều ngươi quan tâm là tại sao ta lại tính phí thấp cho bọn họ, giúp bọn họ cải thiện thể lực.” “Thứ nhất, phí tổn thấp, không chỉ có người của Thiên Nghĩa bang được hưởng quyền lợi này, những bệnh nhân khác đến chỗ ta chữa trị cũng được hưởng quyền lợi này, nếu các ngươi không tin có thể đi tra.”
“Mục đích của ta không phải là kiếm tiền, là ta không muốn thấy bệnh nhân đau đớn vì bệnh tật. Rất nhiều người nghèo xem nhẹ bệnh tật vì bọn họ không có tiền.”
“Các ngươi chưa từng trải qua nỗi đau không có tiền chữa bệnh. Các ngươi không biết nỗi đau đó. Có lẽ ta làm như vậy có hơi giống thánh mẫu, nhưng thánh mẫu thì thánh mẫu thôi.”
“Thấy bọn họ giảm bớt ốm đau tra tấn, giảm bớt áp lực cuộc sống ta cũng vui vẻ.”
“Thứ hai, tại sao ta lại nâng cao thể lực của các thành viên trong Thiên Nghĩa bang? Vì bọn họ cung cấp miễn phí tất cả các loại thuốc cho phòng khám của ta, gần như bao gồm tất cả thức ăn, chỗ ở.”
“Hơn nữa, việc nâng cao thể lực là mở cửa cho thế giới bên ngoài. Bọn họ có cần, giúp bọn họ tăng lên cũng lãng phí không mất bao nhiêu thời gian.”
“Vấn đề cuối cùng, ta không phải người của phòng khám Kính Hồ!”
Hoàng Đông Kiệt biến bản thân thành một y sư thánh mẫu, còn làm cho quan hệ giữa hắn cùng Thiên Nghĩa xuống mức rất thấp.
Hắn muốn đánh tiến Phục Hổ bang, Thiên Nghĩa bang đối hắn có chút ân huệ nhỏ, hơn nữa với quan hệ của lolita, Hoàng Đông Kiệt không thể quá tàn nhẫn cướp đoạt trị số của Thiên Nghĩa bang.
Nhưng Phục Hổ bang lại khác, đây là nơi tội ác phát triển mạnh mẽ, trong bang hội hầu hết thành viên đều là kẻ ác, tại sao hắn phải khách khí như vậy? Đồ ăn tốt như vậy sao lại chê?
Cải thiện thể lực có thể quảng bá với công chúng!
Hắn không phải người phòng khám Kính Hồ!
Khang Nhạc Chính nghe vậy, đôi mắt hắn lập tức sáng ngời.
Phòng khám Kính Hồ nói chung không can thiệp vào tranh chấp giữa các thế lực khác, một điểm khác là người trong phòng khám Kính Hồ không phải là thánh mẫu, sẽ không bao giờ chữa bệnh miễn phí cho mọi người.
Từ đây có thể phán đoán, Hoàng Đông Kiệt có thể không phải người phòng khám Kính Hồ, nếu vậy thì hắn cũng không có gì phải lo lắng.
Nghe Hoàng Đông Kiệt nói việc nâng cao thể lực có thể quảng bá với thế giới bên ngoài, Khang Nhạc Chính đã quyết định chỉ có Phục Hổ bang của bọn họ mới có thể sử dụng Hoàng Đông Kiệt.
Những thành viên cấp cao khác của Phục Hổ bang cũng không ngu ngốc, bọn họ biết chắc Hoàng Đông Kiệt có thể mang lại lợi ích gì cho Phục Hổ bang, trong chốc lát, bọn họ đều thấy sự cuồng vọng trong mắt nhau.
“Bác sĩ Hoàng, nếu ta bao ngươi ăn ở, đồng thời cung cấp cho ngươi vô số dược liệu, ngươi có bằng lòng giúp đỡ người của ta nâng cao thể chất không?”
Khang Nhạc Chính đang đè nén sự dao động trong lòng, hôm nay dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ giữ lại Hoàng Đông Kiệt, để Hoàng Đông Kiệt chỉ phục vụ cho Phục Hổ bang.
“Đúng vậy, nâng cao thể chất là để quảng bá với bên ngoài, ta có thể giúp Thiên Nghĩa bang cải thiện, đương nhiên cũng có thể giúp các ngươi.”
Hoàng Đông Kiệt mỉm cười, biết Khang Nhạc Chính đã rơi vào bẫy.
“Thế nhưng như thế. Bác sĩ Hoàng không cần phải quay lại phòng khám trước đây của ngươi nữa. Ta sẽ bỏ trống tầng tám của tòa cao ốc Phục Hổ, cải tạo thành phòng khám y tế mà bác sĩ Hoàng ngươi cần.”
“Bác sĩ Hoàng, từ nay trở đi ngươi sẽ chuyên về nâng cao thể lực, chữa bệnh cho người của chúng ta.”
Khang Nhạc Chính nói.
“Ngươi!”
Hoàng Đông Kiệt cau mày, giả vờ bất mãn với việc bị giam lỏng.
“Bác sĩ Hoàng, ngươi biết Thiên Nghĩa bang và Phục Hổ bang của chúng ta là thế lực thù địch. Chúng ta tự nhiên không muốn thấy bác sĩ Hoàng ngươi nâng cao thể lực của bọn họ, vì như thế sẽ nâng cao hiệu quả chiến đấu của bọn họ rất nhiều.”
“Những gì Thiên Nghĩa bang có thể cho ngươi, Phục Hổ bang của chúng ta cũng có thể cho ngươi.”
“Hơn nữa không phải thiên chức của bác sĩ Hoàng ngươi là cứu sống, không phải ngươi không muốn thấy bệnh nhân bị bệnh đau tra tấn hay sao? Phục Hổ bang chúng ta có rất nhiều người bệnhbị bệnh đau tra tấn, bọn họ cần bác sĩ Hoàng ngươi.”
“Ngoài ra, bác sĩ Hoàng, chẳng phải ngươi đã đồng ý giúp Phục Hổ bang của chúng ta cải thiện thể lực sao? Phải biết Phục Hổ bang của chúng ta có hàng chục nghìn người, để cải thiện thể lực của rất nhiều người sẽ cần rất nhiều thời gian.”
“Bác sĩ Hoàng, ta cho ngươi ở lại tòa cao ốc Phục Hổ để tiết kiệm thời gian của bác sĩ Hoàng.” “Bác sĩ Hoàng, ngươi yên tâm, chúng ta không có ý giam giữ ngươi.”
“Nếu mệt thì có thể đi dạo. Chúng ta sẽ cử vệ sĩ để bảo vệ ngươi, đề phòng đám người Thiên Nghĩa bang chó cùng rứt giậu làm bị thương bác sĩ Hoàng.”
“Bác sĩ Hoàng, không phải chúng ta cấm ngươi điều trị cho những bệnh nhân bình thường bên ngoài Phục Hổ bang của chúng ta.”
“Mấu chốt là chúng ta sợ bác sĩ Hoàng sẽ mệt mỏi vì khối lượng công việc nặng nề. Dù sao Phục Hổ bang của chúng ta có rất nhiều người, cần có thời gian để nâng cao thể lực của từng người một trong chúng ta.”
“Vì vậy, ta hy vọng bác sĩ Hoàng có thể cải thiện người của chúng ta trước, sau đó mới cứu những bệnh nhân bình thường khác.”
Khang Nhạc Chính chỉ là nói ra tất cả, hắn tin tưởng Hoàng Đông Kiệt là người hiểu chuyện, sẽ không bắt nạt hắn.