Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 692 - Chương 692. Đạo Cao Một Trượng!

Chương 692. Đạo cao một trượng!
Chương 692. Đạo cao một trượng!

“Tâm ngờ vực vô căn cứ thật nặng, lại còn ngẫu nhiên kiểm tra, lại con theo dõi di động, nhân vật phản diện đúng là mang bộ não không giống bình thường”

Do tu vi cao nên Hoàng Đông Kiệt đã vô liêm sỉ nghe lén Khang Nhạc Chính nói chuyện, muốn theo dõi hắn tại sân nhà tòa cao ốc Phục Hổ, còn không biết ai theo dõi ai đâu.

Về phần ngẫu nhiên kiểm tra, Hoàng Đông Kiệt hoàn toàn không để ý, hắn muốn can thiệp vào thì những dụng cụ đó cũng không phát hiện được.

Lúc rạng sáng, bệnh nhân bắt đầu đến phòng khám để gặp Hoàng Đông Kiệt, bọn họ thấy cửa đóng kín, gõ cửa không có phản hồi vì nghĩ bác sĩ Hoàng đã ra ngoài có việc gì đó.

Đến giữa trưa vẫn không thấy Hoàng Đông Kiệt đâu cả.

Khi không tìm thấy ai, kiểm tra camera giám sát mới phát hiện ra Hoàng Đông Kiệt đã bị Phục Hổ bang bắt giữ.

Tô gia.

“Mặc dù ta không thích tên đó, nhưng hắn đối với Tô gia chúng ta rất tốt. Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải cứu hắn ra khỏi hang cọp.”

Mặc dù Tô Vũ Đình không quan tâm chuyện trong gia tộc, nhưng thân là người Tô gia, nhìn chung nàng đều biết Tô gia có những gì, nàng biết Thiên Nghĩa bang thuộc về Tô gia.

Khi nghe tin Hoàng Đông Kiệt bị Phục Hổ bang bắt giữ, đồng thời nghĩ đến mối quan hệ giữa Phục Hổ bang và gia đình bọn họ, nàng cảm thấy tình hình của Hoàng Đông Kiệt có thể không được lạc quan lắm.

Tuy Hoàng Đông Kiệt khiến cho nàng không vui nhưng nàng cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa.

Bây giờ hắn đang gặp rắc rối, nàng chắc chắn hy vọng cha nàng có thể giải cứu hắn.

“Cứu thì nhất định phải cứu, nhưng đó không phải là nơi tốt để cứu người.”

Tô Giang Hào đương nhiên muốn cứu hắn, nhưng đại bản doanh của Phục Hổ bang không dễ đột nhập như vậy.

“Đừng hoảng hốt. Phục Hổ bang biết bác sĩ Hoàng có trình độ y thuật như vậy, sẽ không ngu ngốc làm hại bác sĩ Hoàng. Điều bọn họ có thể làm nhiều nhất là giam giữ bác sĩ Hoàng, buộc hắn phải phục vụ bọn họ.”

“Trong thời gian ngắn bác sĩ Hoàng sẽ không sao. Để ta phán đoán tình huống lúc này của bác sĩ Hoàng trước.”

Tô lão gia tử nói xong lấy điện thoại di động ra bấm số của Hoàng Đông Kiệt, dù là thành viên Phục Hổ bang trả lời hay Hoàng Đông Kiệt trả lời, hắn đều có thể phán đoán được tình hình của Hoàng Đông Kiệt.

Ở tòa cao ốc Phục Hổ, Hoàng Đông Kiệt thấy dãy số người gọi trên điện thoại di động của mình là số riêng của Tô lão gia tử, hắn cúp máy.

Tô lão gia tử sửng sốt, tại sao lại cúp máy, kết quả tệ nhất cũng là người ở Phục Hổ bang trả lời điện thoại chứ, vậy tại sao lại cúp máy.

Tô Bình Phong gọi lại nhưng cuối cùng lại cúp máy nên đành bỏ cuộc.

“Phục Hổ bang có người của chúng ta. Kêu hắn tìm cách tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra với bác sĩ Hoàng.”

“Ta không nghĩ mọi chuyện lại đơn giản như vậy. Bác sĩ Hoàng có thể không bị cầm tù!”

Tô Bình Phong cau mày nói.

“Ông nội, sao lại nói như vậy?”

Tô Vũ Đình chớp mắt, hỏi ông nội nàng vì sao suy đoán như vậy.

“Điện thoại gọi được nhưng không có người trả lời, có người cúp máy.”

“Nếu điện thoại rơi vào tay Phục Hổ bang, người Phục Hổ bang hoặc là tắt máy, rút sim trong điện thoại ra, hoặc là nghe một lần, hoặc tức giận đập nát điện thoại.”

“Mà không phải ngươi gọi được hai lần, không bấm nghe mà cúp máy.”

“Cả hai lần đều cúp máy, không có khả năng là người của Phục Hổ bang, chỉ có một khả năng, điện thoại luôn ở trong tay bác sĩ Hoàng, bác sĩ Hoàng là người không muốn trả lời cuộc gọi của ta.”

Tô lão gia tử phân tích.

“Làm sao có thể? Hắn không phải bị Phục Hổ bang bắt sao? Điện thoại đang ở trên người hắn. Tại sao hắn không bắt máy? Hắn đang nghĩ gì vậy?”

Tô Vũ Đình không hiểu tại sao lúc gặp khó khăn lại không nghe điện thoại để cầu cứu mà cúp máy, có phải đầu hắn bị đá rồi hay không?

“Trong trường hợp này, hoặc là bác sĩ Hoàng trở thành khách quý của Phục Hổ bang, được Phục Hổ bang hứa hẹn một số lợi ích, lựa chọn ở lại với Phục Hổ bang và vạch ra ranh giới rõ ràng với chúng ta.”

“Hoặc là có chuyện gì xảy ra khiến bác sĩ Hoàng không muốn trả lời cuộc gọi của ta.”

“Mặc kệ kết quả thế nào, chúng ta cũng phải điều tra rõ.”

Tô lão gia tử nhìn con trai mình, con trai nặng nề gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi đi xuống bố trí nội gián tìm hiểu tình hình của Hoàng Đông Kiệt.

“Không, chắc chắn hắn không phải là loại người như vậy!”

Tô Vũ Đình nghe ông nội nói điều đầu tiên, nàng cảm thấy Hoàng Đông Kiệt không có lý do gì để làm điều này, Tô gia thậm chí còn đẩy nàng vào tay hắn, nhưng Hoàng Đông Kiệt lại không hề động tâm.

Phục Hổ bang có thể hứa hẹn những lợi ích gì để Hoàng Đông Kiệt chủ động vạch ra ranh giới rõ ràng với Tô gia?

Không ai biết tình hình cụ thể bây giờ là thế nào, mọi chuyện phải chờ người nằm vùng cha sắp xếp ở Phục Hổ bang tra xét rõ ràng đang nói.

Tòa cao ốc Phục Hổ, phòng khám y tế nhỏ tạm thời.

Toàn bộ tầng tám của tòa cao ốc Phục Hổ được trang hoàng cải tạo, Phục Hổ bang đã không để Hoàng Đông Kiệt chờ đợi vô ích, tạm thời dành ra một phòng khám y tế nhỏ để Hoàng Đông Kiệt sử dụng tạm, Phục Hổ bang cũng là không trâu bắt chó đi cày. Liên tiếp có rất nhiều người đến gặp Hoàng Đông Kiệt để chữa bệnh hoặc nâng cao thể lực.

Trước tình hình này, Hoàng Đông Kiệt không có lý do gì lại từ chối đồ ăn dâng đến tận nhà, đến lúc thu hoạch sẽ không thương xót, dù sao hắn muốn làm gì thì Phục Hổ bang cũng không phát hiện được..

“Bác sĩ mới tới y thuật thật là cao minh. Eo ta không còn đau nữa, cổ không còn đau nữa, thị lực phục hồi, ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Với trình độ y thuật như vậy, chẳng trách bang chủ lại cho y sư này đãi ngộ cao như vậy.”

“Ai nói không phải chứ. Hắn cần gì thì bang hội sẽ cho hắn thứ đó. Ngay cả đường chủ khi nói chuyện với hắn cũng rất khách sáo.”

“Nghe nói bang chủ đã trả giá rất nhiều để săn trộm hắn từ Thiên Nghĩa bang. Theo lời đồn, khi Thiên Nghĩa bang chiến đấu với chúng ta, bọn họ thường chiếm được lợi ích của chúng ta là vì có hắn.”

“Suỵt, đừng nói nữa. Từ bây giờ chúng ta chỉ cần biết địa vị của hắn không kém gì đường chủ, thậm chí còn quan trọng hơn đường chủ.”

Thành viên Phục Hổ bang xếp hàng bên ngoài phòng khám châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, ngày thường bọn họ kiêu ngạo, ương ngạnh, bây giờ lại ngoan ngoãn như những con mèo.

Âm thanh nói chuyện nhỏ, cả hàng người cũng sắp xếp ngay ngắn, không ai dám chen lấn vào hàng, một đám thành thật chờ Hoàng Đông Kiệt sủng hạnh.

Hết chương 692.
Bình Luận (0)
Comment