Hiểu biết của đám người Cố Vũ Linh đối với Kính Hồ y trang cũng là nửa vời, không biết trưởng lão của bọn họ có thể luyện đan hay không, nhưng nghĩ rằng có lẽ có thể làm được.
Tình huống thực tế, cũng chỉ có bản thân người của Kính Hồ y trang biết tình huống của mình. Đan dược há lại là thứ ai cũng có thể luyện được.
"Quá trân quý, ta không thể nhận được."
"Nếu như coi ta là người mình thì không được đẩy trả lại ta, chúng ta là một tiểu đội, thực lực của các ngươi nâng cao lên thì nguy hiểm mà chúng ta đối mặt trong tương lai lại càng nhỏ đi."
"Ta hi vọng mỗi một người trong chúng ta đều có thể về hưu chết già, mà không phải giữa đường hi sinh vì đất người."
Nhìn thấy đồng đội muốn trả lại đan dược, ngữ khí của Hoàng Khải trở nên nghiêm túc.
"Ngươi nói đúng, đối với Thủ Dạ Nhân chúng ta mà nói, ngày mai người nào gặp tai nạn, chúng ta đều không biết, chỉ có thực lực là bảo hiểm để sống tiếp."
"Đan dược ta đã nhận rồi, các ngươi cũng không được từ chối hảo ý của Hoàng Khải, đều nhận lấy đi, chúng ta cùng nhau sống đến khi về hưu."
Nghe thấy đội trưởng cũng nói như vậy, đám người Đồng Tiểu Tùng liền bày tỏ cảm tạ với Hoàng Khải rồi nhận lấy đan dược.
Vào lúc ban đêm, mỗi một người bọn họ đều dùng một viên đan dược luyện hóa, sau đó ngày hôm sau bọn họ đều chặn ở trước cửa của Hoàng Khải.
"Ngươi, các ngươi có việc gì?"
Hoàng Khải mở cửa phòng ra, nhìn thấy bốn đồng đội ngồi trước cửa, từng người một ánh mắt đều tỏ ra có chút đáng sợ, cái này là muốn làm gì.
"Đan dược mà ngươi cho quá quan trọng đối với ta, cho nên ta quyết định, ta chính thức thăng cấp ngươi thành đội phó của tiểu đội chúng ta."
Cố Vũ Linh bởi vì được lợi rất lớn từ đan dược, không biết làm sao cảm tạ Hoàng Khải, liền thăng một chức vị cho Hoàng Khải trước.
Đội phó, tiểu đội năm người, ta làm đội phó có tác dụng gì. "Cảm ơn"
Hoàng Khải không có từ chối, mặc dù hắn biết cái danh đội phó này có cũng được không có cũng được, nhưng dù sao là đội trưởng cho, không lấy thì phí.
"Ta không biết làm sao cảm tạ ngươi, đây là bom hẹn giờ Mãnh Nam mà ta cất giữ, uy lực có thể nổ sụp một toà nhà 20 tầng, ta sẽ tặng cho ngươi cái này."
Kiều Thái Nhi khiêng một cái ba lô không nỡ giao trên tay Hoàng Khải.
Không đợi Hoàng Khải phản ứng, Kiều Thái Nhi chạy rồi, nàng sợ nàng đổi ý cướp ba lô về lại.
Hoàng Khải nhìn thấy bên trong ba lô chứa đại sát khí, khóe miệng của hắn co giật, hắn cần cái này có ích lợi gì chứ?
"Đây là tài nguyên ta cất giữ, ngươi hiểu mà."
Đồng Tiểu Tùng đem một cái đĩa CD thần bí giao trên tay Hoàng Khải, ném tới một ánh mặt nam nhân đều hiểu.
"Ta có cơ bắp rất mạnh mẽ, ngươi có thể đánh ta một trận."
Đại Thạch lắc cơ bắp một cái, bảo Hoàng Khải có thể coi hắn thành đống cát mà luyện quyền. Nhìn thấy phương thức cảm tạ của các đồng đội, Hoàng Khải nhất thời có xung động muốn đổi đội ngũ.
Ngay cả một người nghiêm chỉnh cũng không có!
Trong những ngày tháng ở Phục Hổ bang, Hoàng Đông Kiệt cũng không phải là chỉ biết vùi đầu gian khổ châm kim cho người ta.
Hắn thỉnh thoảng từ trong cuộc trò chuyện của nhân viên Phục Hổ bang, biết được Thiên Nghĩa bang và Phục Hổ bang tranh đấu càng ngày càng kịch liệt.
Hiện nay Phục Hổ bang và Thiên Nghĩa bang đang ở trong giao phong tranh đoạt quyền khống chế của phố Đông Tinh, phố Ám Hà, phố Trần Phù. Địa bàn tranh đoạt có ý nghĩa rất lớn đối với hai đại bang phái, nhưng Hoàng Đông Kiệt chỉ nhìn xem, không can dự, cũng không tham gia vào.
Nhưng không như mong muốn, Miêu gia dẫn theo ba võ giả tới tìm hắn.
"Ngươi muốn để ta giúp bọn hắn nâng cao tố chất thân thể, dù cho tổn thất bản nguyên thân thể, cũng sẽ không tiếc!"
Hoàng Đông Kiệt nhìn Miêu gia sau lưng ba võ giả nói. “Đúng" Miêu gia gật đầu nói.
"Nếu làm như vậy, tương đương với việc ép cạn tiềm lực của bọn hắn, vậy bọn hắn sau này sẽ không có khả năng đi tới."
"Bồi dưỡng một võ giả không dễ dàng, nhưng các ngươi vẫn muốn làm như vậy, chính là có liên quan đến việc cận kề thời gian cướp đoạt bàn với Thiên Nghĩa bang?"
Hoàng Đông Kiệt ngồi trên ghế, ngón tay gõ mặt bàn hỏi.
"Không sai"
"Có thể thuận tiện nói một câu hay không?"
Nghe thấy Miêu gia thừa nhận, Hoàng Đông Kiệt tiếp tục hỏi.
"Lần này là cùng Thiên Nghĩa bang cướp đoạt quyền khống chế của năm phố, phố Đông Tinh, phố Ám Hà, phố Trần Phù, phố Phong Dịch, phố Thanh Ngạn."
"Cướp đoạt địa bàn giữa ban phái với ban phái đương nhiên có quy củ mà người trong ngành ngầm thừa nhận."
"Văn đấu, võ đấu, đại loạn đấu là quy tắc thông thường quyết định địa bàn thuộc về ai."
"Văn Đấu, hai bang phái mỗi bên chọn ra một quyền sư đẳng cấp giống nhau đi ra tỷ đấu, ví dụ như một nhà chọn lựa là võ giả cao cấp, một nhà khác cũng là võ giả cao cấp."
"Để công bằng, quyền sư được lựa chọn theo quy tắc không thể là người cải tạo, người biến dị, cũng không thể dùng thuốc cấm."
"Quyền sư nhà nào thắng, địa bàn sẽ thuộc về người nhà đó."
"Võ Đấu: Chính là đoàn chiến quy mô nhỏ, chính là hai nhà hẹn xong thời gian địa điểm."
"Hai nhà mỗi nhà xuất ra hơn một trăm người, hoặc là hơn hai trăm người kéo bè kéo lũ đánh nhau, người nào thắng địa bàn thuộc về người đó."
"Đại loạn đấu, cái này không có quy củ, hai nhà thích làm sao sống mái với nhau thì sống mái với nhau, mãi đến khi một phương chịu thua hoặc là huỷ diệt."
"Bởi vì bang ta và Thiên Nghĩa bang đều thuộc về đại bang phái, đại loạn đấu tạm thời không đánh nổi."
"Cho nên chúng ta và Thiên Nghĩa bang hẹn ba trận văn đấu cùng hai trận võ đấu, quyết định quyền sở hữu cuối cùng của năm địa bàn này."
"Đằng sau ta là ba võ giả đại biểu cho ba trận văn đấu, nâng cao tố chất thân thể không có trái với quy củ của văn đấu."
“Để có thể thắng, vẫn xin Hoàng y sư ngươi không lưu lại dư lực mà nâng cao tố chất thân thể của bọn họ."
"Dù cho thân thể của bọn họ bị tổn thất, cũng sẽ không tiếc." Miêu gia nói.
"Các ngươi cũng không để ý, vậy ta còn để ý cái gì."
"Nhưng mà trước đó, ta vẫn phải nói rõ ràng, nâng cao tố chất thân thể tùy theo từng người, ta cũng không biết trình độ lớn nhất có thể khiến cho bọn họ nâng cao tới trình độ nào."
"Có thể một phần, có thể hai phần, cũng có thể thân thể của bọn họ nghiền ép quá lợi hại, xuất hiện tình huống thân thể hư hỏng."
Hoàng Đông Kiệt không có cự tuyệt thỉnh cầu của Phục Hổ bang, thậm chí kết quả của ba trận văn đấu, hắn đều không thèm để ý.