Những người khác không rõ thật hư, Hoàng Khải càng không biết cảm giác nghiêm túc của đội trưởng đến từ đâu.
"Nếu như ngươi nói đều là sự thật, vậy y thuật của đại ca ngươi có thể so với trưởng lão của Kính Hồ y trang, thậm chí đã là trình độ của l trưởng lão Kính Hồ y trang."
"Biết sở hữu y thuật trình độ của trưởng lão Kính Hồ y trang là ý vị như thế nào không?"
"Ý vị cường giả Tông Sư và dị năng giả cấp A biết được sự tồn tại của đại ca ngươi, đều sẽ chạy tới kết giao với đại ca ngươi, thậm chí nịnh bợ đại ca ngươi."
"Ta thật sự không nghĩ ra Tô gia và Phục Hổ bang sẽ làm thế nào để cực lực giảm bớt cảm giác tồn tại của đại ca ngươi."
"Để cho người phía trên cho rằng đại ca ngươi chỉ là y thuật cao minh hơn một chút so với y sư bình thường, cũng không dẫn đến sự coi trọng quá lớn của người phía trên."
"Nếu để cho người phía trên biết đại ca ngươi có y thuật như vậy, bọn họ nói thế nào cũng sẽ không để cho đại ca ngươi cuốn vào trong vòng xoáy tranh đấu của Thiên Nghĩa bang và Phục Hổ bang."
"Bởi vì đại ca ngươi quá quan trọng, dựa vào một thân y thuật này, đại ca ngươi có thể nói là quốc bảo của thành phố Thiên Giang, thậm chí tỉnh Đông Hải."
"Sai lầm mà ngươi phạm phải chính là, ngươi biết rõ đại ca ngươi y thuật siêu phàm như thế, ngươi lại không có dẫn đại ca ngươi ra khỏi Phục Hổ bang."
"Nếu như đại ca ngươi xảy ra chuyện gì, đó chính là tổn thất lớn nhất đối với tỉnh Đông Hải."
"Đi, theo ta trở về tổng cục báo cáo, để người phía trên tham gia vào, để bọn họ đem ca ngươi ra khỏi Phục Hổ bang."
Cố Vũ Linh làm Thủ Dạ Nhân mấy năm nay, đã sớm nhìn quen với tử vong, nhưng nàng biết một y sư có được y thuật siêu phàm, tỉ suất tử vong của Thủ Dạ Nhân sẽ giảm mạnh.
Nhưng lương y khó cầu, thần y không thể gặp, không phải ai cũng có tư cách mời được đám người Kính Hồ y trang.
Đệ tử của Kính Hồ y trang, có lẽ còn có thể dùng tiền tài mới mời được, nhưng trưởng lão của Kính Hồ y trang, không phải ai cũng có thể mời được. Bởi vậy có thể thấy rằng, nói Hoàng Đông Kiệt là quốc bảo của tỉnh Đông Hải cũng không sai chút nào.
Nàng hiện tại chỉ muốn mời quốc bảo này về rồi bảo vệ.
"Chờ đã, ca ca của ta bảo chúng ta không được báo lên tình huống của hắn."
Hoàng Khải đứng dậy ngăn cản xung động của đội trưởng.
"Ta cũng đã nói nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi còn chưa ý thức được đại ca ngươi quan trọng thế nào ư?"
Cố Vũ Linh không hiểu nổi Hoàng Khải đang suy nghĩ gì.
"Ca ca của ta tính khí rất cố chấp, nếu như ngươi báo tình huống của ca ca ta lên trên, dẫn tới người bên trên tham gia vào, quấy rầy kế hoạch của ca ta, ca ca của ta sau này cũng sẽ không có sắc mặt tốt đối với nhân viên chính phủ, sau này người của chính phủ muốn tìm hắn chữa bệnh, vậy thì càng không thể nào."
"Đội trưởng, ngươi không muốn nhìn thấy kết quả như vậy đúng chứ?"
Lời nói của Hoàng Khải khiến cho Cố Vũ Linh cau mày lên.
"Nếu như ca ngươi là muốn phá hủy Phục Hổ bang, chúng ta có thể giúp hắn, để cho phía chính phủ xuất thủ, phá hủy một Phục Hổ bang còn không đơn giản ư."
Cố Vũ Linh nói.
"Nếu như vậy thì tốt rồi, nhưng ca ta rõ ràng là muốn từ từ chơi. Hắn không muốn để cho người của chính phủ tham gia, mới đuổi ta đi, không thì ca ca của ta đã sớm theo ta rời khỏi Phục Hổ bang rồi."
Đám người Đồng Tiểu Tùng, Đại Thạch nhìn thấy đội trưởng cùng Hoàng Khải ý kiến giao phong, không nói gì cả, lẳng lặng xem náo nhiệt.
"Đội trưởng, ngươi cứ nghe ta, không được báo lên tình huống của đại ca ta, chờ ca ta chơi đủ rồi, ta có thể kéo đại ca ta về phe chúng ta làm y sư cung phụng gì đó."
"Nếu như ngươi cứ muốn báo lên, chọc đại ca ta trong lòng không thoải mái, đến lúc đó ngoại trừ ta ra, còn có các ngươi, Thủ Dạ Nhân khác muốn tìm ca ca của ta cứu mạng, sợ rằng đều là tìm mất công."
Hoàng Khải nói.
"Ta có thể không báo lên, nhưng ngươi có thể bảo đảm an toàn của đại ca ngươi chứ?"
Cố Vũ Linh do dự rất lâu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng Khải, nàng mới đồng ý không báo lên.
"Yên tâm, trên người của đại ca ta chắc hẳn còn có rất nhiều bí mật, ngoại trừ y thuật ra, đại ca của ta có lẽ còn là một võ giả."
Lời nói của Hoàng Khải khiến cho đám người Cố Vũ Linh ném ra ánh mắt nghi ngờ.
"Thiên Nghĩa bang cùng Phục Hổ bang đều có võ giả, đại ca của ta chỉ sợ sớm đã tiếp xúc với những võ giả kia, biết sự tồn tại của võ giả, với tâm thái của người bình thường, đều sẽ muốn trở thành võ giả."
"Đại ca của ta muốn vậy cũng không có gì lạ, với tầm quan trọng của đại ca ta, đại ca của ta muốn luyện võ, Thiên Nghĩa bang và Phục Hổ bang đều sẽ thỏa mãn đại ca ta."
"Mặc dù luyện võ rất khổ, nhưng đại ca của ta đã có đường tắt để đi, nhìn xem đây là cái gì, đại ca của ta cho ta, đan dược này đều hữu hiệu đối với võ giả và dị năng giả."
"Ca ca của ta hắn nói chỉ có một bình này, kẻ ngốc mới tin lời hắn, hắn chắc chắn là sợ ta đào hết hàng mà hắn trữ mới nói như vậy."
"Ở Thiên Nghĩa bang có dược liệu sử dụng miễn phí, chạy đến Phục Hổ bang, Phục Hổ bang cũng cung cấp cho hắn số lượng lớn dược liệu để sử dụng, dược liệu của hai đại bang hội cung cấp, các ngươi nói cảnh giới võ đạo của đại ca ta làm sao mà yếu được."
"Không cần lo lắng cho an nguy của đại ca ta, hắn rất nham hiểm."
"Mặc kệ chuyện của hắn đi, nào, mỗi người hai viên, ăn xem hiệu quả."
"Nếu như có hiệu quả, đợi qua thêm một hai tuần nữa ta sẽ đi đòi đại ca ta, hàng trữ của hắn chắc chắn còn rất nhiều."
Hoàng Khải cũng là người tỉ mỉ, mặc dù đại ca hắn biến hóa rất lớn, nhưng dựa vào hành vi động tác mà đại ca biểu hiện ra, hắn vẫn có thể dự phán, học hỏi, suy luận ra một số tình huống của đại ca.
Hắn không cho các đồng đội từ chối, kéo tay của bọn họ qua đây, cưỡng chế đổ ra hai viên đan dược cho bọn họ mỗi người một viên.
"Ca ngươi luyện?"
"Ừm, Kính Hồ y trang hàng năm đều sẽ đấu giá một số đan dược ở trên darknet, ngươi cũng nói đại ca ta y thuật không thua kém trưởng lão của Kính Hồ y trang, vậy đại ca ta biết luyện đan dược cũng không phải là chuyện kỳ quái đúng chứ?"
Hoàng Khải ánh mắt vô tội nhìn đám người Cố Vũ Linh nói.