"Đủ loại hiện tượng càng chứng tỏ như vậy, ta càng không tin Hoàng y sư sẽ dốc sức cho bọn hắn."
"Các ngươi không được có suy nghĩ đối với Hoàng y sư, nhất là các loại ý niệm như ám sát ở trong đầu, tốt nhất không nên có."
"Nhớ kỹ, trước khi Hoàng y sư chưa có chân chính làm hại tới người nhà của chúng ta, hắn vẫn là ân nhân của Tô gia chúng ta."
Nói xong, Tô Lão gia tử liền đứng dậy rời đi.
"Haizz, cũng chỉ có gia gia nghĩ như vậy, trên dưới Thiên Nghĩa bang mọi người đều đã sớm coi hắn là kẻ phản bội."
Tô Minh Đạo rất bất lực, nhưng không có được sự cho phép của gia gia và phụ thân, hắn muốn làm cái gì đối với Hoàng Đông Kiệt cũng không được.
"Chuyện của Hoàng y sư trước tiên mặc kệ, điều tra xem thuốc điều chỉnh gen của Phục Hổ bang là từ đâu tới."
Tô Giang Hào cũng không có chút tín nhiệm nào đối với Hoàng Đông Kiệt, nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng phụ thân, tạm thời buông bỏ đối với chuyện của Hoàng Đông Kiệt.
Mấy ngày tiếp theo, theo với người được Hoàng Đông Kiệt nâng cao càng nhiều, Phục Hổ bang cùng Thiên Nghĩa bang giao phong càng kịch liệt hơn, hầu như hơn phân nửa sự cố đều là do Phục Hổ bang chủ động khơi mào.
Bọn họ ỷ vào sức chiến đấu chỉnh thể gia tăng, nhiều lần chiếm thượng phong, do đó cướp được không ít địa bàn ở trên tay của Thiên Nghĩa bang. Hoàng Đông Kiệt không thèm để ý đối với chuyện này, vẫn làm theo ý mình làm chuyện của mình.
"Oanh"
Xa xa truyền đến một trận oanh động, toàn bộ cao ốc của Phục Hổ bang đều hơi chấn động một chút.
Hoàng Đông Kiệt nhíu mày một cái, ngồi lên thang máy đi tới đỉnh của cao ốc Phục Hổ, nhảy vào đỉnh mái nhà phát hiện đám người Lệ Nhạc Chính đã ở đây rồi, bọn họ nhìn ra thành thị khác ở một bên, một con cự thú cao hơn năm mươi mét đang trắng trợn phá hoại.
"Không phải nói hung thú bình thường buổi tối mới có thể chạy đến thế giới của chúng ta, bây giờ là ban ngày, sao cũng có hung thú giáng lâm."
Hoàng Đông Kiệt nhìn ra xa xa, nhìn thấy tiểu đội Thủ Dạ Nhân đã đánh nhau với con cự thú hơn năm mươi mét này, nhưng tiểu đội Thủ Dạ Nhân này hiển nhiên không phải là đối thủ, chỉ có thể khiến cự thú này càng nổi giận hơn.
"Bởi vì đẳng cấp, hung thú cường đại có thể vào ban ngày giáng lâm đến thế giới của chúng ta, con cự thú này rõ ràng đã đạt đến cấp bậc hung thú cấp A."
Khang Nhạc Chính trả lời câu hỏi của Hoàng Đông Kiệt, đồng thời ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn hung thú, lo lắng hung thú sẽ quay đầu lại chạy về phía bọn họ, phá hoại cao ốc Phục Hổ bang bọn họ.
"Cấp A, đây chẳng phải là Dị Năng Giả cấp A cùng cường giả Tông Sư mới có thể đánh bại nó."
Vừa dứt lời, Hoàng Đông Kiệt liền thấy một đạo nhân ảnh chạy băng băng về phía cự thú, một người nhảy lách qua cổ của cự thú. Người đàn ông trung niên kia khiêng đại đao đứng ở đỉnh của toà nhà huýt sáo, đầu của cự thú đã bị chém rơi trên mặt đất.
"Hắn là ai vậy?"
Hoàng Đông Kiệt chỉ vào nam nhân trung niên làm dáng đã trảm sát cự thú kia hỏi.
"Nguyệt Luân Thủ Dạ Nhân Chu Long Tường"
Khang Nhạc Chính nhìn thấy hung thú bị trảm sát, đối với lực lượng của chính phủ càng thêm kiêng kỵ như ma, nhìn nam nhân vác đại đao kia, kẽ răng của hắn nhả ra tên của nam nhân này.
"Nguyệt Luân?"
Hoàng Đông Kiệt đối với cơ cấu của Thủ Dạ Nhân không hiểu lắm, ánh mắt nhìn về phía Khang Nhạc Chính, muốn để hắn nói xem chuyện liên quan đến Thủ Dạ Nhân.
"Thành phố Thiên Giang có mười hai tiểu đội Thủ Dạ Nhân, người lãnh đạo mười hai tiểu đội Thủ Dạ Nhân chính là Nhật Luân Thủ Dạ Nhân cùng Nguyệt Luân Thủ Dạ Nhân."
"Tương đương một chính một phó, mỗi một thành thị có bao nhiêu tiểu đội Thủ Dạ Nhân, xem tình huống mà định ra, nhưng Nhật Luân Thủ Dạ Nhân cùng Nguyệt Luân Thủ Dạ Nhân là mỗi thành phố đều phải có."
"Chu Long Tường này mấy năm trước tới thành phố Thiên Giang nhận chức Nguyệt Luân Thủ Dạ Nhân, sở hữu cảnh giới Tông Sư trung kỳ."
"Hiện tại có hậu kỳ hay không, không biết, nhưng nhìn hắn chém chết hung thú cấp A nhẹ nhàng như vậy, cũng không khác biệt gì so với đột phá hậu kỳ.” Khang Nhạc Chính nói.
"Hắn là phó, vậy chính đâu?" Hoàng Đông Kiệt hỏi.
"Nhật Luân Thủ Dạ Nhân tên Quan Phương Đường, từ sau khi Chu Long Tường tới thành phố Thiên Giang, hầu như cũng chưa từng nhìn thấy Quan Phương Đường xuất thủ, cho nên bây giờ không ai biết thực lực của Quan Phương Đường là gì."
Khang Nhạc Chính đáp.
"Hỏi câu hỏi không lễ phép, lực lượng chính phủ cường đại như vậy, vì sao cho phép hắc bang tồn tại."
Hoàng Đông Kiệt sờ cằm hỏi.
"Trên đời này, có chính thì có tà, có trắng thì phải có đen, một phương muốn tiêu diệt phương kia, cái này là không có khả năng."
"Một hắc bang bị tiêu diệt, thì sẽ có hắc bang mới xuất hiện, lặp đi lặp lại, phía chính phủ làm sao có thể để cho hắc bang hoàn toàn biến mất."
"Không có cách nào tiêu diệt, vậy chỉ có thể cho phép, chỉ cần không phải đụng vào ranh giới cuối cùng của chính phủ, chuyện gì cũng dễ nói"