"Ngươi chắc chắn muốn dùng cái này đổi lấy việc ta cứu mẫu thân của bạn tốt ngươi?"
"Thế nào, cái này không đủ ư?"
Ánh mắt của Thẩm Mạn Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt của Hoàng Đông Kiệt.
"Đủ"
"Nhưng ngươi phải suy nghĩ kỹ, ngươi lấy cái này đổi lấy thứ khác, tốt hơn nhiều so với việc cứu mẫu thân của bạn tốt ngươi."
Hoàng Đông Kiệt nhắc nhở.
"Thứ khác, không, ta không cần, trong ký ức của ta chỉ có nỗi đau ngươi hết lần này đến lần khác tổn thương ta, loại đau khổ này, ta không cần."
"Cả đời này ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa, ngươi điều trị khỏi cho mẫu thân của Loan Loan, chúng ta sẽ không ai nợ ai."
Thẩm Mạn Ngọc muốn nỗ lực khống chế tâm trạng của mình, nhưng ngón tay run rẩy của nàng đã bán đứng nội tâm của nàng.
"Được, ta đồng ý với ngươi."
"Nếu như không có chuyện gì nữa, ta rời đi trước."
Hoàng Đông Kiệt thấy Thẩm Mạn Ngọc không muốn nói, liền mở cửa phòng đi ra. Ra khỏi phòng, Hoàng Đông Kiệt không để ý tới lời trêu đùa của đám người Hổ Tiếu, nhìn về phía đám người Hạ Hùng, phát hiện bọn họ đã sớm rời đi.
"Hoàng y sư, ta."
Tống Loan Loan tiến lên, chuẩn bị nói chuyện của mẫu thần nàng với Hoàng Đông Kiệt.
"Chuyện của ngươi ta đã nghe nàng nói rồi, ngày mai đưa mẫu thân ngươi tới cao ốc Phục Hổ, nói ngươi tới tìm ta, người của Phục Hổ bang đương nhiên sẽ dẫn ngươi tới tìm ta."
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói.
"Hoàng y sư, quá cảm tạ, vậy thù lao."
Lần này đến lượt Tống Loan Loan căng thẳng, nàng không biết thù lao của Hoàng Đông Kiệt có phải muốn thân thể của nàng hay không.
"Thù lao của ngươi, vị bên trong kia đã đưa rồi."
Hoàng Đông Kiệt nói xong cũng xoay người rời đi, Hổ Tiếu và Thiên Ngưu vội vàng đuổi theo.
Tống Loan Loan ôm lấy lòng kích động bước vào căn phòng của khuê mật tốt, muốn cảm ơn sự giúp đỡ của khuê mật tốt, nhưng vừa vào phòng, nàng nhìn thấy Thẩm Mạn Ngọc với hai hàng nước mắt trên mặt.
"Ngươi không phải nói đã từ bỏ rồi sao!"
Tống Loan Loan cũng rót cho mình một ly rượu, uống xong hóa giải khoảng thời gian sầu bi này.
"Từng yêu, làm sao nói buông là có thể buông được."
Thẩm Mạn Ngọc lau nước mắt trên mặt, phát hiện nước mắt vẫn tràn ra khoé mắt, nàng cười rồi, cười rất thê mỹ.
"Hắn chính là tâm ma trong lòng ta, ta cho rằng ta đã sớm quên hắn, vừa rồi vừa nhìn thấy hắn, ta làm sao cũng không khống chế được bản thân, Loan Loan, ngươi nói xem "Tình" thứ này rốt cuộc là cái gì."
Nhìn ánh mắt hỏi thăm của khuê mật, Tống Loan Loan trầm mặc.
Nàng không có người thích, hỏi nàng vấn đề này có phải quá thâm sâu rồi hay không...
Đám người Hoàng Đông Kiệt vừa từ quán bar Hoa Hồng đi ra liền gặp phải phiền toái, bọn họ bị đám người Hạ Hùng chặn lối đi.
"Hạ Hùng, ngươi muốn làm gì?"
Hổ Tiếu và Thiên Ngưu chắn ở trước mặt Hoàng Đông Kiệt cảnh giác nhìn chằm chằm vào ba người Hạ Hùng, bọn họ còn tưởng rằng đám người Hạ Hùng đã rời đi, không ngờ rằng đám người Hạ Hùng sẽ ở chỗ này chờ bọn họ.
"Hoàng Đông Kiệt, ta không hiểu tại sao bang chủ không cho chúng ta tiến hành ám sát đối với ngươi, nhưng ngươi đã uy hiếp nghiêm trọng đến Thiên Nghĩa bang chúng ta rồi."
"Trước đó ngươi ở đại bản doanh của Phục Hổ bang, chúng ta không làm gì được ngươi."
"Nhưng bây giờ để ta gặp được ngươi, ta không thể cứ trơ mắt thả ngươi đi, để ngươi tiếp tục giúp người Phục Hổ bang nâng cao tố chất thân thể."
Hàn ý trên người Hạ Hùng càng ngày càng mạnh, khiến cho người qua đường xung quanh đường phố đều cảm nhận được hàn ý, Bạo Hùng cùng Tinh Hoả cũng đã chuẩn bị xong, chờ khoảnh khắc mà Hạ Hùng động thủ.
"Thế nào, các ngươi muốn giết ta?"
Hoàng Đông Kiệt không có cảm giác căng thẳng, bình tĩnh nhìn đám người Hạ Hùng hỏi.
"Bang chủ nói chúng ta vẫn phải nghe, bang chủ không cho chúng ta tiến hành ám sát đối với ngươi, vậy bây giờ đụng phải, chúng ta cũng sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi phải đi theo chúng ta."
"Cho dù chúng ta có giam cầm ngươi, cũng sẽ không để ngươi tiếp tục nâng cao tố chất thân thể cho người Phục Hổ bang."
Nội khí trên người của Hạ Hùng vừa vận, bắp thịt toàn thân trực tiếp căng lên.
Bạo Hùng ngẩng lên trời rống một tiếng, thể hình chuyển biến ngay tại chỗ, thú hóa thành một con gấu hình người, thân cao thẳng tắp, cao đến hai mét năm, y phục nổ tung, hùng mao thô rậm phủ khắp toàn thân, Tinh Hoả tương đối đơn giản một chút, tóc trong nháy mắt chuyển thành màu đỏ, đột nhiên xuất hiện một vòng hỏa diễm xoay quanh bàn tay và trên cánh tay của hắn, thở một hơi, liền có nhiệt khí từ lỗ mũi của hắn bốc ra.
Chuyển biến của ba người, nhất là Bạo Hùng, một con bạo hùng hình người hai mét năm xuất hiện, khiến cho người qua đường chung quanh kinh hoảng lui ra.
"Hoàng Tiên Sinh, ngươi đi mau, chúng ta cản bọn họ lại."
Hổ Tiếu và Thiên Ngưu cũng là áp lực tăng gấp bội, bọn họ không ngờ rằng đám người Hạ Hùng vì Hoàng Đông Kiệt, lại dám xằng bậy ngay trên đường phố người qua kẻ lại. Nhưng bọn hắn không có lựa chọn, bọn hắn nhất định phải ứng chiến, mới có thể kéo dài thời gian để cho Hoàng Đông Kiệt chạy trốn.
"Lên"
Chiến đấu hết sức căng thẳng, ba người Hạ Hùng ăn ý kéo căng, gót chân đạp một cái, như thế thái sơn áp đỉnh gào thét về phía hai người Hổ Tiếu.
"Chi"
Ánh trăng trên không, Phong Trảm bạch sắc thực hóa đột lâm hiện trường, Phong Nhận dài ba mét từ bầu trời cắt xuống, trực tiếp phân chiến trường thành hai.
Đám người Hạ Hùng dừng tay, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh lầu cao phụ cận, phát hiện một người đàn ông cao lãnh đang đứng ở trên đỉnh lầu cao nhìn bọn họ.
"Hà Vĩnh Thần"
Đám người Hạ Hùng và đám người Hổ Tiếu nhìn thấy nam tử cao lãnh ngăn cản bọn họ giao chiến kia, sắc mặt đều hơi đổi, người tới bọn họ đều biết, tiểu đội Thủ Dạ Nhân, đội trưởng đội thứ nhất Hà Vĩnh Thần.
Hà Vĩnh Thần dang hai cánh tay ra, thân thể hơi ngưỡng về phía trước, giống như người té lầu từ đỉnh của lầu cao rơi xuống. Cách mặt đất không đến mười thước, Phong Hoàn xoay tròn hiu hiu ở trên người hắn, tốc độ rơi xuống của hắn trở nên chậm lại. Chờ đầu ngón chân của hắn tiếp xúc được mặt đất, liền giống như lông vũ nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Sáu đồng đội của hắn cũng xuất hiện, có nam có nữ, có gầy có mập, có già có trẻ.
Mặc dù đội dung này có chút kỳ quái, nhưng khí trường trên thân mỗi người đều nổi bật hơn nhiều so với người bình thường, điều này có thể dùng mắt thường quan sát ra được.
Ngay khi một lính đánh thuê thân kinh bách chiến trên mặt có mang vết sẹo và một bảo vệ trắng nõn đứng ở cùng nhau, khác biệt cảm giác thoáng cái liền xuất hiện.
Thủ Dạ Nhân đội thứ nhất xuất hiện, lúc ẩn lúc hiện bao vây một đoàn người Hạ Hùng và Hoàng Đông Kiệt.
Người qua đường thấy một màn như vậy, đã sớm ẩn núp ở xa xa quan sát náo nhiệt, thậm chí có người lấy điện thoại di động ra lén quay phim hiện trường.