"Hoàng Đông Kiệt, tên phản đồ nhà ngươi, ngươi lại còn dám xuất hiện."
Bạo Hùng và Tinh Hoả nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt, lửa giận trực tiếp bốc lên, ngay cả Tống Loan Loan gì đó cũng không thèm để ý, đi thẳng về phía Hoàng Đông Kiệt.
"Đứng lại, ai dám tới gần thì đừng trách chúng ta không khách khí."
Hổ Tiếu cùng Thiên Ngưu đương nhiên không cho đám người Bạo Hùng tới gần Hoàng Đông Kiệt, trực tiếp chắn ở trước mặt Hoàng Đông Kiệt ngăn đám người Bạo Hùng lại.
Tống Loan Loan rất bất ngờ, vừa rồi nàng vẫn là mục tiêu của mọi người, chớp mắt, một người xuất hiện, mục tiêu của mọi người đã thay đổi rồi. Nhưng nàng cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì người đàn ông mới xuất hiện này, cũng là mục tiêu của nàng.
Sở dĩ nàng tới quán bar Hoa Hồng biểu diễn, ngoại trừ bà chủ của nơi này là bạn tốt của nàng ra, nguyên nhân chủ yếu còn là bởi vì người đàn ông này.
"Hoàng Đông Kiệt, Thiên Nghĩa bang chúng ta có chỗ nào có lỗi với ngươi, tại sao ngươi lại phản bội chúng ta?"
Bạo Hùng và Tinh Hoả đều đang kiềm chế, như thể nếu câu trả lời của Hoàng Đông Kiệt khiến cho bọn hắn không hài lòng, bọn hắn sẽ bùng nổ.
"Có phải các người đã nhầm lẫn cái gì rồi không, ngay từ đầu ta đã không phải là người của Thiên Nghĩa bang, phản bội mà các ngươi nói từ đâu mà tới chứ."
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói.
"Ngươi."
Bạo Hùng và Tinh Hoả triệt để nổi giận, một dáng vẻ chuẩn bị động thủ.
"Khách quan, tiệm của ta nhỏ, muốn đánh lộn đi ra ngoài đánh, nếu không ta phải báo cảnh sát."
Lúc này, một giọng nói của phụ nữ vang lên.
Đám người nhìn lại, là bà chủ, sườn xám bó sát người, hiện ra vóc dáng vô cùng nóng bỏng, nàng cất bước khẽ đong đưa đi tới, biểu cảm trên gương mặt hiện ra kiều diễm quyến rũ.
Trên người của nàng tản mát ra mùi hương giống như quả đào chín sớm, khiến người ta ngửi, nhìn, đều hận không thể cắn một cái, thật là một vưu vật trời sinh.
Những người khác ở hiện trường trông mòn con mắt, chỉ có Hoàng Đông Kiệt ánh mắt có chút cổ quái.
"Bạo Hùng, Tinh Hoả, trở về, không được gậy sự ở chỗ này."
Trên một bàn sát tường, Hạ Hùng nhìn thấy bà chủ đi ra, liền gọi Bạo Hùng và Tinh Hoả trở về.
Bạo Hùng và Tinh Hoả kiêng kỵ liếc nhìn bà chủ, cắn răng, xoay người trở lại cái bàn kia của bọn họ. Hổ Tiếu và Thiên Ngưu không ngờ rằng một trong Tứ Đại Thiên Vương của Thiên Nghĩa bang Hạ Hùng cũng ở đây, nếu như vừa rồi đánh nhau. Hạ Hùng vượt qua bọn hắn bắt Hoàng Đông Kiệt đi, hoặc là công kích Hoàng Đông Kiệt thì phiền toái.
May ở chỗ này là quán bar Hoa Hồng, song phương đều kiềm chế không có đánh nhau, không thì.
"Nói chuyện một chút đi!"
Bà chủ trong ánh mắt không thể nào tin nổi của tất cả mọi ngươi đi tới trước mặt Hoàng Đông Kiệt nói.
"Được"
Hoàng Đông Kiệt không có từ chối, đuổi theo bước chân của bà chủ. Hổ Tiếu và Thiên Ngưu có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ Hoàng Đông Kiệt dáng dấp đẹp trai, bị bà chủ nhìn trúng rồi.
Bọn họ chuẩn bị theo sau bảo vệ, kết quả bị Hoàng Đông Kiệt dùng ánh mắt ngăn cản, bất đắc dĩ, bọn hắn chỉ có thể trông chừng ở cửa phòng.
"Ngươi thật là dũng cảm, dám làm mưa làm gió giữa Phục Hổ bang và Thiên Nghĩa bang, ngươi không sợ chết ư?"
Trong phòng, Thẩm Mạn Ngọc ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Hoàng Đông Kiệt.
"Ngươi tới tìm ta, không phải chỉ để nói với ta cái này chứ?"
Hoàng Đông Kiệt nhìn tình nhân cũ này, trong lòng khó tránh khỏi có quái dị, nữ nhân này đã từng bị hắn làm tổn thương rất sâu. Có thể gây tổn thương sâu như vậy, vậy chắc chắn là đã động chân tình với hắn, cũng không biết hiện tại nữ nhân này đã buông bỏ hay chưa.
"Ta tìm ngươi là vì chuyện của bằng hữu tốt Tống Loan Loan của ta mà đến."
Tầm mắt của Thẩm Mạn Ngọc từ trên mặt của Hoàng Đông Kiệt chuyển dời đi, rót cho mình một ly rượu để bình tĩnh sóng loạn trong lòng...
"Nàng là bằng hữu tốt của ngươi? Ừm, nàng nhảy rất đẹp."
"Thế nào, chó không bỏ được ăn cứt, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp, ngươi liền không dời bước được."
Thẩm Mạn Ngọc ngữ khí rất lạnh, nhưng nàng vẫn cực lực kiềm chế tâm trạng của mình nói.
"Nói thẳng ra, nàng vì cái gì mà đến."
Hoàng Đông Kiệt không muốn tranh chấp với nữ nhân, trực tiếp hỏi Thẩm Mạn Ngọc tìm nguyên nhân cụ thể của nàng.
"Mẫu thân của Tống Loan Loan bị u não, đã giai đoạn giữa sắp tiếp cận giai đoạn sau, tế bào ung thư dường như có hiện tượng di căn."
"Đối mặt với loại tình huống này, Tống Loan Loan đã cùng đường, nhưng không biết ai nói cho nàng biết, ngươi có thể cứu mẫu thân của nàng."
"Nàng là bạn tốt của ta, nàng đương nhiên từ chỗ ta biết được một số cao tầng của Thiên Nghĩa bang và Phục Hổ bang thường xuyên đến quán bar của ta tìm thú vui."
"Nàng cũng hỏi thăm được một số tình huống của ngươi, liền cố ý đem tin tức nàng tới quán bar của ta biểu diễn truyền cho đám người cao tầng của Phục Hổ, đánh cược bọn họ sẽ dẫn ngươi tới quán bar của ta."
"Sau đó ngươi và nàng còn chưa kịp tiếp xúc, các ngươi đã ở bên ngoài nổi tranh chấp với người của Thiên Nghĩa bang rồi, khiến cho ta không thể không ra ngoài ngăn cản các ngươi."
"Ta không biết ngươi làm sao có được y thuật như vậy, nếu như ngươi có thể cứu được, ta hy vọng ngươi có thể cứu mẫu thân của bạn thân ta."
Trong giọng nói của Thẩm Mạn Ngọc không có cầu xin, ngược lại không cho Hoàng Đông Kiệt từ chối.
"Ta cũng không muốn bị người ta sai khiến, cứu mẫu thân nàng phía sau nó chắc chắn là phiền phức."
Có người nói cho Tống Loan Loan biết, hắn có thể cứu mẫu thân của nàng, bản thân việc này đã có vấn đề, Hoàng Đông Kiệt không muốn làm việc tốn công mà không có kết quả.
"Ngươi không thể từ chối!"
"Vì sao?"
Hoàng Đông Kiệt muốn biết sức mạnh của Thẩm Mạn Ngọc từ đâu mà tới.
"Ngươi lừa tiền lừa sắc ta, lợi dụng tình cảm của ta đối với ngươi, hết lần này đến lần khác tổn thương ta, ngươi nợ ta, ngươi có phải nên trả hay không?"
Thẩm Mạn Ngọc dùng ngón tay thon dài đâm vào chỗ tim của Hoàng Đông Kiệt nói.