“Tiểu Ngũ, ngươi!”
Một đám người đều đang kinh ngạc, Tiểu Ngũ ngày thường phụ trách nịnh nọt khôi hài đột nhiên biến từ một con cừu thành một con hổ hung ác.
Hoàng Đông Kiệt không kịp để ý đến những người kinh ngạc này, hắn lao về phía trước, sau đó toàn bộ hành lang đều là thi thể treo trên tường, máu bắn tung tóe khắp nơi, hắn đi đến trước cửa phòng Tô Vũ Đình bị giam giữ, không biết bên trong cách âm có tốt không, bên ngoài động tĩnh lơn như vậy, người bên trong vận không phát giác.
Hoàng Đông Kiệt bóp mạnh tay nắm, phá cửa, thấy cửa không mở, Hoàng Đông Kiệt đơn giản dùng lực phá cửa.
Hắn đẩy cửa bước vào, thấy Tô Vũ Đình đang co ro trong góc, Khang Phong Đạt đang cười điên cuồng, đang định cởi quần.
“Ngươi vào đây làm gì?”
Khang Phong Đạt thấy Tiểu Ngũ đến quấy rầy việc tốt của mình, lúc đầu hắn rất tức giận nhưng nghĩ lại có cảm giác không ổn, cửa bị hắn khóa, Tiểu Vũ không có chìa khóa, làm sao hắn vào được?
“Ngươi, ngươi không phải là Tiểu Vũ, ngươi là?”
Khi Khang Phong Đạt nhìn phái sau Tiểu Ngũ, thấy máu chảy ở cửa, sao hắn còn không nhận ra toàn bộ thân tín của hắn đã chết ở bên ngoài.
Vậy thì người trước mặt không phải là Tiểu Vũ mà là có người giả dạng Tiểu Vũ.
Hoàng Đông Kiệt không nói gì, lắc mình một cái, đánh rơi con dao, Khang Phong Đạt hôn mê bất tỉnh.
“Có phải ông nội mời ngươi cứu ta?”
Tô Vũ Đình nhận ra người trước mặt đến đây để cứu nàng, nhưng vì tiểu đội dị năng của Tô gia không có ai có năng lực biến hình nên người này chắc chắn là người bên ngoài được gia đình nàng mời.
“Xem như vậy đi!”
Hoàng Đông Kiệt thản nhiên nói.
“Giọng của ngươi?”
Tô Vũ Đình ghi nhớ một người, sao nàng có thể quên giọng nói của người này nhanh như vậy, rõ ràng là giọng nói của Hoàng Đông Kiệt.
“Xem ra ta đã để lại ấn tượng rất sâu sắc với ngươi nên ngươi đã nhớ kỹ giọng nói của ta.” Hoàng Đông Kiệt dỡ bỏ hình ảnh phản chiếu, trở lại hình dáng ban đầu.
“Ngươi, ngươi!”
Tô Vũ Đình chỉ vào Hoàng Đông Kiệt, nàng không ngờ rằng người sắp đẩy nàng xuống địa ngục lại kéo nàng trở lại bờ vực.
“Sao vậy, ngươi ngạc nhiên vì ta đến cứu ngươi à!”
Hoàng Đông Kiệt mỉm cười nói.
“Tên khốn kiếp, vừa rồi ngươi không cứu ta, bây giờ lại tới cứu ta, cho ta tuyệt vọng lại cho ta hy vọng, ngươi cố ý tìm cảm giác kích thích cho ta có phải không?”
Tô Vũ Đình vừa biết ơn Hoàng Đông Kiệt, vừa ghét Hoàng Đông Kiệt vì đã đùa giỡn nàng, nàng rõ ràng coi Hoàng Đông Kiệt là ác nhân lớn nhất trong lòng, đột nhiên chuyện này vừa xảy ra, khiến cho nàng có chút không biết làm sao.
“Vậy ngươi muốn ta cứu ngươi hay là không muốn ta cứu ngươi? Nếu ngươi không muốn, vậy bây giờ ta đi.”
Hoàng Đông Kiệt nói xong giống như chuẩn bị quay người rời đi.
“Ngươi quay lại đây!”
“Ta là nữ sinh, trong lòng có oán khí, ngươi để cho ta phàn nàn một chút thì đã sao.”
Tô Vũ Đình hận Hoàng Đông Kiệt đến mức nghiến răng nghiến lợi, sao lại để nàng gặp một người đàn ông như vậy, tại sao hắn không thể chiều nàng một chút chứ?
“Ngươi có thể phàn nàn, nhưng cũng phải xem nơi này ở đâu, nếu không rời đi, người phía trên sẽ lao xuống.”
Hoàng Đông Kiệt không chiều Tô Vũ Đình, nếu không có mối quan hệ của Tô Manh Manh, hắn sẽ không đến cứu nàng.
“Chúng ta rời đi bằng cách nào?”
Tô Vũ Đình lúc này không dám giở tính công chúa nữa, vội vàng chạy đến trước mặt Hoàng Đông Kiệt.
“Theo ta!”
Hoàng Đông Kiệt ý nghĩ vụt lên, trong phòng xuất hiện một tấm gương hình chữ nhật dài hai mét, rộng một mét.
“Cái này, cái này!”
Tô Vũ Đình không nói nên lời, chỉ vào chiếc gương xuất hiện từ hư không, đây là dị năng thứ hai của Hoàng Đông Kiệt, hắn có hai dị năng.
Hoàng Đông Kiệt không để ý đến sự ngạc nhiên của Tô Vũ Đình, bước vào trong gương, khi phát hiện Tô Vũ Đình không đi theo mình, hắn lại thò đầu ra khỏi gương.
“Ngươi có đi hay không, không đi ta cũng mặc kệ ngươi.”
Tô Vũ Đình nghe thấy bên ngoài có rất nhiều tiếng bước chân, nhanh chóng thu hồi kinh ngạc, đi theo Hoàng Đông Kiệt tiến vào thế giới trong gương.
Sau khi Tô Vũ Đình bước vào, chiếc gương trong phòng mờ dần, biến mất.
“Sao ngươi lại nhìn ta như thế?”
Sau khi bước vào thế giới gương, ánh mắt của Tô Vũ Đình vẫn không rời khỏi Hoàng Đông Kiệt. Hơn nữa, Hoàng Đông Kiệt còn phát hiện trong mắt Tô Vũ Đình có một loại cảm giác khác biệt, giống hệt như lúc Tống Loan Loan tò mò về hắn.
“Không có gì.”
Tô Vũ Đình nhanh chóng nhìn đi chỗ khác nói...
“Theo ta!”
Hoàng Đông Kiệt không để tâm đến phản ứng của Tô Vũ Đình, kêu Tô Vũ Đình đi cùng hắn, hắn đang đến phòng khám cũ của mình.
Tô Vũ Đình nghe vậy lập tức đi theo Hoàng Đông Kiệt, nhưng thế giới này dù sao cũng quá bất ngờ, xa lạ đối với nàng.
Hoàng Đông Kiệt có thể di chuyển một ngàn mét hoặc mười ngàn mét trong một bước, hắn cũng có thể đảo lộn thành phố, khiến mọi thứ ở đây phục vụ hắn.
Nhưng Tô Vũ Đình lại không làm được, nàng luôn lo lắng không biết có đoàn tàu từ thế giới này đi ra hay không, nàng có phải rơi từ trên trời xuống hay không, nỗi lo lắng khiến nàng không thể theo kịp tốc độ của Hoàng Đông Kiệt.
“Ngươi thật đúng là chậm quá!”
Hoàng Đông Kiệt nhìn lại, thấy Tô Vũ Đình chậm chạp trong thế giới gương, hắn chỉ có thể quay lại nắm lấy cánh tay của Tô Vũ Đình, dẫn nàng đến phòng khám cũ của hắn.
Tô Vũ Đình bị Hoàng Đông Kiệt nắm tay, từ một bên nhìn khuôn mặt Hoàng Đông Kiệt, trong lòng nàng xuất hiện cái gì đó khác thường.
Nàng không hất tay Hoàng Đông Kiệt ra, cũng không nhìn cảnh tượng trong gương, phần lớn ánh mắt đều dừng lại ở trên mặt Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt đã giảm tốc độ rất nhiều vì chăm sóc Tô Vũ Đình, chưa đầy một phút, bọn họ đã đến đích.
Nhìn vào phòng khám trong thế giới gương, Hoàng Đông Kiệt mở ra lối đi dẫn đến hiện thực, kéo Tô Vũ Đình vào thế giới thực.
Hoàng Đông Kiệt buông tay Tô Vũ Đình ra, bước vào phòng khám.
Nơi này đã không còn là phòng khám nữa, Thiên Nghĩa bang cho rằng hắn đã phản bội bọn họ, bèn đập nát mọi thứ ở đây.
Nhìn trong nhà bừa bộn, Hoàng Đông Kiệt trong lòng không hề dao động, nơi này vốn dĩ không thuộc về hắn, mà là cửa hàng của Mạc Văn Lượng.