Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 720 - Chương 720. Đừng Tự Tát Mặt Mình!

Chương 720. Đừng tự tát mặt mình!
Chương 720. Đừng tự tát mặt mình!

“Ta, ta sẽ kêu người khôi phục nơi này về trạng thái ban đầu.”

Tô Vũ Đình cũng đi vào, thấy trong phòng bừa bộn, nàng sợ Hoàng Đông Kiệt tức giận nên lên tiếng xin lỗi.

“Không, nơi này là ta mượn. Địa bàn, dược liệu đều là của các ngươi, các ngươi đập thì đập.” “Bây giờ hãy liên lạc với người nhà của ngươi, cho người nhà đến đây đón ngươi.”

Hoàng Đông Kiệt từ trong gương thế giới lấy ra một chiếc điện thoại di động đưa cho Tô Vũ Đình, Hoàng Đông Kiệt đã tiếp xúc nhiều người như vậy, muốn chiếu ra điện thoại di động cũng rất dễ dàng.

Tô Vũ Đình nhận điện thoại, nhập số điện thoại di động của cha nàng, điện thoại thông, đầu dây bên kia mọi người đều biết là Tô Vũ Đình gọi, ai cũng hưng phấn.

Nói chuyện điện thoại hồi lâu, Tô Vũ Đình trả lại điện thoại cho Hoàng Đông Kiệt.

“Ngươi ở chỗ này chờ đi, ta trở về.”

“Đợi đã, ta sợ!”

Thấy Hoàng Đông Kiệt chuẩn bị rời đi, Tô Vũ Đình thấy xung quanh tối om, chỉ có vài ngọn đèn đường chiếu vào. Một cô gái nhỏ như nàng thực sự sợ hãi hoàn cảnh như vậy.

“Phụ nữ các ngươi thật phiền toái!”

Hoàng Đông Kiệt nói như vậy nhưng hắn vẫn lựa cbọn họn ở lại cùng nàng chờ đợi.

Bây giờ Phục Hổ bang có thể hơi bận rộn, nhưng để đề phòng, hắn đã để lại phân thân nhân bản chiếu trên gương.

Những sinh vật sống khác có thể không thể chiếu ra được, nhưng hắn có rất nhiều phương pháp, cho nên dùng phương thức đặc biệt chiếu ra bản sao của mình cũng không có vấn đề gì.

Mặc dù phân thân không có bao nhiêu sức chiến đấu, nhưng ở lại đối phó Phục Hổ bang cũng không phải vấn đề lớn.

Tối nay hắn trở về cũng không sao.

Tô Vũ Đình cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Hoàng Đông Kiệt bọn họ ở lại với nàng.

Hoàng Đông Kiệt tìm một chỗ ngồi xuống, Tô Vũ Đình thấy thế đi tới ngồi xuống bên cạnh Hoàng Đông Kiệt.

“Mặc dù ở đây hơi tối nhưng có ta ở đây, ngươi không cần phải sợ hãi tới gần ta như vậy.” Hoàng Đông Kiệt thấy Tô Vũ Đình đến rất gần hắn, gần như dán vào hắn, hắn không khỏi nhắc nhở Tô Vũ Đình đừng quá đáng.

“Ngươi và Phục Hổ bang không đồng lòng, vì sao còn muốn quay về?”

Tô Vũ Đình dường như không nghe thấy Hoàng Đông Kiệt ghét bỏ nàng tới gần, hỏi ra nghi vấn trong lòng.

“Nếu vấn đề này là do em gái ngươi hỏi ta, có lẽ ta sẽ trả lời, nhưng ngươi, ta không cần phải... Trả lời ngươi vì sao.”

Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói.

“Tại sao ngươi tốt với em gái ta, lại chua ngoa với ta như vậy?”

Tô Vũ Đình ghen tị nhìn Hoàng Đông Kiệt.

“Tô đại tiểu thư, sao ngươi có thể nói ra lời này, không phải ngươi ghét bỏ ta trước sao?”

“Biết trước đây ta là tra nam, thái độ của ngươi đối với ta, ta không nói chính ngươi cũng biết, bây giờ ngược lại nói ta chua ngoa với ngươi?”

“Con gái có thể không nói lý nhưng không thể đảo lộn trắng đen như thế này được.”

Hoàng Đông Kiệt chiếu ra một ngọn nến, thắp lên, bầu không khí khác hẳn.

"Xin lỗi, Ta xin lỗi về những hành động của mình trong quá khứ. Ta xin lỗi, hãy tha thứ cho ta vì trước đây ta đã thô lỗ với ngươi.”

“Ai da, đây vẫn là ngươi sao? Vì sao bỗng nhiên thay đổi thái độ đối với ta?”

Hoàng Đông Kiệt mỉm cười nói.

“Ngươi đã cứu ta. Nếu ta vẫn đối xử với ngươi bằng thái độ như trước thì ta không xứng làm người.”

Mắt Tô Vũ Đình dừng lại trên khuôn mặt Hoàng Đông Kiệt, đặc biệt là dưới ánh nến, nàng chưa bao giờ gặp được người đàn ông nào đẹp trai như vậy.

“Tô đại tiểu thư, ta vẫn nghĩ ngươi nên đối xử với ta như trước thì tốt hơn. Nếu không ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”

“Nguy hiểm! Nguy hiểm gì?”

“Nguy hiểm khi yêu ta!”

“Ngươi, ngươi cũng thật biết tự dát vàng lên mặt.”

“Vậy sao? cũng không biết ai suốt chặng đường ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt của ta không rời.” Tô Vũ Đình tựa hồ như bị nắm tóc, gương mặt đột nhiên nóng bừng, vội vàng quay mặt đi.

“Hừ, đây đều là ngươi ảo tưởng, rõ ràng là ngươi thường xuyên lén nhìn ta mới...”

Tô Vũ Đình càng nói càng kém tự tin.

Hoàng Đông Kiệt không tiếp tục trêu cbọn học Tô Vũ Đình mà lấy khoai tây chiên từ thế giới kính ra ăn.

“Dị năng này của ngươi thật mạnh mẽ. Nó có thể dùng để đi lại, tích trữ đồ ăn vặt. Chiếc điện thoại di động vừa rồi được tạo ra từ không khí à?”

Tô Vũ Đình ngày càng tò mò đối với Hoàng Đông Kiệt, hắn không chỉ có y thuật phi phàm mà còn có dị năng mạnh mẽ như vậy.

Người như vậy đi đến đâu cũng là khách quý, tại sao lại khiêm tốn, không hiện sơn, không hiện thủy, thái độ làm người còn bình thản như vậy, sẵn sàng chữa bệnh cho dân chúng?

“Đừng hỏi nhiều như vậy, cũng đừng tò mò dị năng của người khác.”

“Dị năng của Dị Năng Giả chính là một bí mật. Nói chung, chỉ những người thân cận nhất mới biết được công dụng, tác dụng thực sự của dị năng của hắn. Ngươi có nghĩ mình là người thân thiết nhất với ta không?”

Nghe đến đây, Tô Vũ Đình trở nên im lặng, không còn tò mò với dị năng của Hoàng Đông Kiệt nữa.

Nhưng đôi mắt không an phận của nàng luôn nói với người khác rằng nàng muốn hiểu rõ Hoàng Đông Kiệt.

“Đừng quên những gì ngươi đã nói trước đó, cả đời ngươi sẽ không yêu một tra nam. Ta cũng không hy vọng ngươi tự tát mặt mình, dựa dẫm vào ta.”

Hoàng Đông Kiệt cảm thấy kiếp này sức hấp dẫn của mình hơi lớn, cho nên để đề phòng, hắn cảm thấy cần thiết phải nhắc nhở Tô Vũ Đình.

“Hừ, ngươi thật tự kỷ, ai sẽ thích ngươi!”

Tô Vũ Đình quay mặt sang một bên khác, khiến Hoàng Đông Kiệt không thấy biêu cảm của Tô Vũ Đình, cũng không thể phán đoán được điều gì từ khuôn mặt của Tô Vũ Đình.

“Người nhà của ngươi đến rồi, đã đến lúc ta phải đi rồi.”

Qua gương phản chiếu, Hoàng Đông Kiệt thấy vài chiếc ô tô sang trọng đang hướng tới đây, qua gương chiếu hậu, hắn thấy trong xe có người Tô gia, bao gồm cả cha con Tô Giang Hào.

Hoàng Đông Kiệt đứng dậy mở thông đạo chuẩn bị tiến vào thế giới gương.

Tô Vũ Đình nhìn bóng lưng Hoàng Đông Kiệt, do dự muốn nói nhưng cuối cùng nàng cũng không gọi Hoàng Đông Kiệt dừng lại, ngơ ngác nhìn hắn rời đi.

“Em gái, ngươi không sao chứ!”

Tô Minh Đạo vội vàng bước vào, thấy em gái mình ở trong nhà một mình, chỉ có một ngọn nến, trong nhà bừa bộn, hắn chợt cảm thấy em gái mình đã chịu uất ức.

Tô Giang Hào đi theo phía sau, hơi thất vọng khi không thấy Hoàng Đông Kiệt.

Ngay sau đó, Tô Vũ Đình được bọn người Tô Giang Hào đưa về Tô gia.

Trở lại Tô gia, Tô Vũ Đình kể đại khái về việc nàng được Hoàng Đông Kiệt cứu.

Sau đó, nàng nói mệt rồi mang theo tâm sự quay vào phòng nghỉ ngơi.

Hết chương 720.
Bình Luận (0)
Comment