“Ở đây chỉ có chúng ta biết Hoàng tiên sinh ngươi nghiên cứu thuốc điều chỉnh gen. Không ai khác biết nữa. Mọi người có mặt ở đây đều có thể tin tưởng.”
“Nếu người của tổ chức Quang Phục vì những lý do khác bất ngờ biết được, người gác đêm không phải ngồi không, bọn họ sẽ không cho phép tà giáo gây rối trong nước, chúng ta chắc chắn có thể lợi dụng phía người của chính phủ đối kháng bọn họ.”
“Hoàng tiên sinh, ngươi cứ làm đi. Những chuyện khác ngươi không cần lo lắng, chúng ta sẽ chịu trách nhiệm cho ngươi.”
“Có cần gì thì cứ việc hỏi chúng ta. Chỉ cần có ích cho việc nghiên cứu thuốc điều chỉnh gen, tiền hoặc trang thiết bị gì chúng ta đều sẽ đáp ứng.”
Khang Nhạc Chính rất quan tâm đến việc nghiên cứu thuốc điều chỉnh gen, cảm thấy rằng việc công phá thuốc điều chỉnh gen quan trọng hơn việc tiêu diệt Thiên Nghĩa bang.
Nghĩ mà xem, nếu công phá được thuốc điều chỉnh gen, tương lai của Phục Hổ bang một tỉnh Đông Hải sẽ không thể thỏa mãn được.
“Ta sẽ thử, nhưng ta không đảm bảo mình có thể công phá được nó.”
Hoàng Đông Kiệt giả vờ suy nghĩ một chút rồi nói.
“Hoàng tiên sinh, ngươi có thể thử, nhưng nếu ngươi không thành công, chúng ta sẽ không trách ngươi.”
Khang Nhạc Chính vốn muốn để lại ba mươi lọ thuốc điều chỉnh gen cho Hoàng Đông Kiệt nghiên cứu, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, hắn cảm thấy vẫn chưa đủ nên lấy thêm hai mươi lọ nữa, để lại tổng cộng năm mươi lọ thuốc điều chỉnh gen cho Hoàng Đông Kiệt nghiên cứu.
Thuốc điều chỉnh gen còn lại đều được đưa vào kho, chờ sử dụng trong trận chiến cuối cùng với Thiên Nghĩa bang.
Nhóm người Khang Nhạc Chính rời đi, Hoàng Đông Kiệt chọn làm việc một mình với lý do trợ lý sẽ ảnh hưởng đến công việc của hắn, không cho phép người khác vào phòng thí nghiệm y tế. Buổi tối, Hoàng Đông Kiệt kết thúc công việc, thật ra thuốc điều chỉnh gen tới tay hắn hai ba tiếng thì hắn đã công phá thành công thuốc điều chỉnh gen. Nghiên cứu thời gian dài như vậy, chỉ là do muốn xem có thể nghiên cứu ra thuốc điều chỉnh gen cao cấp hơn hay không.
Chưa kể, hắn thực sự dựa trên nên tảng đã tạo ra thuốc điều chỉnh gen cấp D và cấp C, còn là những phiên bản hoàn hảo.
Uống xong lọ thuốc điều chỉnh gen cấp D sẽ trở thành một dị nhân cấp D mạnh mẽ, sức chiến đấu sẽ không thua kém gì các Dị Năng Giả, Võ Giả cấp D.
Hoàng Đông Kiệt rất hài lòng khi phát triển được thuốc điều chỉnh gen cấp D, cấp C.
Đáng tiếc thân thể của hắn quá cường đại, thuốc điều chỉnh gen cấp D, cấp C cũng không cải thiện được bao nhiêu.
Chỉ có thể chờ xem liệu trong tương lai có thể phát triển thuốc điều chỉnh gen cấp B, cấp A, xem tác dụng hay không, nhưng thuốc điều chỉnh gen cấp B, cấp A không dễ nghiên cứu, nguyên vật liệu nghiên cứu còn hạn chế.
Vì Phục Hổ bang hoàn toàn không thể so sánh với tổ chức Quang Phục, có lấy ra những thứ tốt hơn nữa cũng không làm sao tốt bằng tổ chức Quang Phục.
Nguyên vật liệu bị hạn chế là một vấn đề khó khăn, xem liệu có thể tìm được nguyên liệu thay thế hay không.
Hoàng Đông Kiệt thu dọn quần áo, bước vào thế giới gương, thông qua thế giới gương, hắn bước vào bảo khố của Phục Hổ bang.
Trong bảo khố có rất nhiều thứ tốt nhưng Hoàng Đông Kiệt lại không hề động đến một thứ nào. Hắn đến trước vài chiếc hộp lớn, động tay chân với ba nghìn lọ thuốc điều chỉnh gen trong hộp.
Hắn sợ sau này bận, không có thời gian động tay chân nên bây giờ ở đây làm xong, Hoàng Đông Kiệt rời đi.
Hai ngày vội vã trôi qua, trong khoảng thời gian này, Khang Nhạc Chính phái người đi hỏi thăm quá trình, Hoàng Đông Kiệt lấy lý do nào có nghiên cứu nhanh như vậy chặn hắn lại.
Hai ngày nay, Phục Hổ bang và Thiên Nghĩa bang cũng đánh đỏ mắt, hai bên đều có thương vong, tin rằng trận chiến cuối cùng giữa hai bang sắp đến.
Mặc dù Hoàng Đông Kiệt biết tình hình chung của Phục Hổ bang và Thiên Nghĩa bang, nhưng có một điều Hoàng Đông Kiệt không biết, đoàn xe của Tô Manh Manh đã bị người của Phục Hổ bang tấn công.
Tuy Tô Manh Manh không bị bắt nhưng Phục Hổ bang lại không nói võ đức dùng lựu đạn, Tô Manh Manh kịp thời xuống xe nhưng xe vẫn bị nổ tung.
Không biết là mảnh thủy tinh hay mảnh sắt nào vỡ văng vào mặt Tô Manh Manh, để lại vết thương sâu, khuôn mặt Tô Manh Manh bị thương.
Người của Phục Hổ bang thấy không bắt được Tô Manh Manh cũng không thể cho nổ tung Tô Manh Manh, về nhà xấu hổ không dám nhắc tới chuyện này, chính vì vậy mà Hoàng Đông Kiệt không biết.
Tô Manh Manh của Tô gia là người được sủng ái nhất, Hoàng Đông Kiệt lúc này lại ở Phục Hổ bang, vì vậy Tô gia đành phải bỏ ra rất nhiều tiền để mời đệ tử của phòng khám Kính Hồ.
Từ Văn Quý bước ra khỏi phòng Tô Manh Manh, tất cả người Tô gia đều vây quanh hắn.
“Bác sĩ Từ, mặt em gái ta có nặng lắm không?”
Tô Minh Đạo biết vết thương trên mặt em gái mình không gây tử vong, nhưng chuyện bị hủy nhan sắc rất phiền phức. Hắn không muốn em gái hoạt bát đáng yêu của mình trở nên trầm lặng ít lời không dám gặp người khác.
“Tình thế không mấy lạc quan, mảnh sắt cắt vào mặt nàng như sắt nung đỏ, làm bỏng vết thương trên mặt nàng.”
“Điều quan trọng nhất là xương mặt của nàng cũng có rãnh. Các ngươi cũng biết, bên trong xương mặt để lại rãnh, muốn khôi phục rất khó.”
“Ta không thể đảm bảo liệu nàng có bị sẹo trên mặt hay không khi nàng bình phục cuối cùng.” Từ Văn Quý nói gì thì nói, hắn chưa bao giờ hạ thấp hay đề cao y thuật của mình, trong số các đệ tử của phòng khám Kính Hồ, hắn cũng được coi là một người ngoại lệ.