“Em gái ta còn trẻ, nếu trên mặt còn để lại một vết sẹo thì cú sốc hôm nay có thể sẽ trở thành bóng ma trong lòng nàng.”
“Bác sĩ Từ, ngươi thực sự không có cách nào tốt hơn để giúp em gái ta hồi phục vết thương trên mặt như lúc ban đầu sao?”
Tô Vũ Đình không muốn em gái mình vì vết sẹo trên mặt mà trở nên tự ti, trầm lặng ít lời sợ gặp người khác, chuyện này thật sự làm em gái chịu thương tổn quá lớn.
Từ Văn Quý là đệ tử của phòng khám Kính Hồ, hắn vẫn có một ít thủ đoạn bí thuật, chắc là có biện pháp rất tốt chữa khỏi vết thương trên mặt em gái, còn phải xem hắn có bằng lòng hay không.
Từ Văn Quý được mời đến Tô gia, lần đầu tiên thấy Tô Vũ Đình, mặc dù đã quen nhìn thấy mỹ nữ nhưng vẻ đẹp của Tô Vũ Đình cũng khiến đôi mắt hắn sáng lên.
Nhưng hắn không phải là người chiếu lệ, không thể vì mỹ nhân cầu xin mà phá hủy quy định. “Năng lực của ta có hạn, thực sự không thể đảm bảo được điều gì. Muốn nàng bình phục trăm phần trăm, cần mời những trưởng lão hoặc Dị Năng Giả trị liệu đến.”
Không phải Từ Văn Quý coi thường Tô gia, đệ tử của phòng khám Kính Hồ có thể được mời bằng tiền, nhưng những trưởng lão, Dị Năng Giả trị liệu trong phòng khám không phải là người mà Tô gia có thể mời. Có lẽ bọn hắn có biện pháp khôi phục vết thương trên mặt Tô Manh Manh như lúc ban đầu, nhưng hắn và Tô gia chỉ có quan hệ công việc, không cần phải trả giá cao như vậy cho Tô gia.
Tô gia nghe vậy không còn làm khó Từ Văn Quý nữa.
“Cha, ông nội, hay là nhờ bác sĩ Hoàng thử xem?”
Tô Minh Đạo trầm ngâm nói.
“Đúng, mời hắn đến đây. Em gái ta là người đặc biệt trong lòng hắn. Nếu hắn biết chuyện em gái, nhất định sẽ tới chữa trị cho nàng.”
Tô Vũ Đình rất gấp gáp nói.
“Không được, bây giờ chúng ta và Phục Hổ bang đã muốn toàn diện khai chiến, lúc này người của Phục Hổ bang theo dõi bác sĩ Hoàng càng chặt chẽ hơn.”
“Nếu chúng ta liên lạc với hắn vào lúc này, sẽ chỉ gây rắc rối cho hắn.”
Tô lão gia tử lắc đầu nói.
“Nhưng vết thương trên mặt em gái chỉ có hắn...”
Tô Vũ Đình cau mày, nhưng những gì ông nội nói không phải là không có lý.
Nàng không muốn Hoàng Đông Kiệt vì Tô gia mà gặp nguy hiểm.
“Các ngươi nói bác sĩ Hoàng...”
Từ Văn Quý bên cạnh nghe một hồi lâu, chuyện mà ngay cả hắn cũng không có lòng tin, Tô gia lại cho rằng có người có thể làm được, đây là đang hù hắn sao?
Trên đời có ai có y thuật sánh ngang với các trưởng lão của phòng khám Kính Hồ sao?
Chuyện đó là không thể!
“Bác sĩ Từ, xin đừng để ý. Người mà chúng ta đang nói đến chỉ là một bác sĩ dân gian có y thuật tương đối cao minh.”
“Chúng ta không có ý nghi ngờ y thuật của bác sĩ Từ. Chúng ta chỉ nghe nói bác sĩ Từ không chắc chắn trăm phần trăm, vì nóng lòng tìm cách chữa trị nên mới suy nghĩ lung tung muốn tìm người bên ngoài thử xem.”
Tô lão gia tử không muốn phòng khám Kính Hồ biết đến sự tồn tại của Hoàng Đông Kiệt nên đã tận lực nói có lệ.
Từ Văn Quý cũng quen nhìn mặt nên biết Tô gia cố ý giảm bớt sự tồn tại của bác sĩ Hoàng, không muốn hắn biết quá nhiều.
Điều này khiến cho hắn càng thêm khó hiểu, nếu chính là bác sĩ y thuật cao minh một chút, Tô gia không cần phải... giấu giếm sự tồn tại của bác sĩ Hoàng này.
Trong dân gian thật sự có bác sĩ nào có thể sánh ngang với các trưỡng lão phòng khám Kính Hồ sao?
Từ Văn Quý không hề đánh giá thấp người trong thiên hạ, nhất là những kỳ nhân tài ba trong dân gian.
Thiên hạ rộng lớn, một hai kỳ nhân tài ba không muốn người biết xuất hiện cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Có điều Từ Văn Quý không đi thăm dò tìm hiểu, kỳ nhân tài ba dân gian thì sao, so với phòng khám Kính Hồ lâu đời vẫn có một khoảng cách không thể bù đắp được.
Tô gia không muốn hắn biết về người này, vậy hắn tìm hiểu làm gì.
Tuy nhiên, hắn đã ghi nhớ vị bác sĩ Hoàng này, tuy không biết tên chỉ biết họ của hắn nhưng có thể sau này sẽ gặp được hắn.
“Bác sĩ Từ, xin hãy làm đi. Cuối cùng Manh Manh có thể hồi phục như thế nào tùy thuộc vào tạo hóa của nàng.”
Tô lão gia tử biết mặt Tô Manh Manh rất có thể sẽ có vết sẹo, nhưng hắn không muốn Hoàng Đông Kiệt vì cháu gái mình mà mạo hiểm.
Đây là thời khắc mấu chốt, dù Hoàng Đông Kiệt có làm gì ở Phục Hổ bang thì hẳn cũng là lúc nên thu lưới lại.
Hắn không muốn chuyện của cháu gái ảnh hưởng đến Hoàng Đông Kiệt.
Từ Văn Quý gật đầu rồi quay vào nhà làm việc.
“Vết thương đã được chữa trị. Kết quả thế nào còn tùy thuộc vào tạo hóa của nàng.”
Hứa Văn Quý xử lý vết thương, giải thích một số biện pháp phòng ngừa, để lại một ít thuốc, hắn nhận phần thưởng rồi rời đi.
“Cha, chúng ta kế tiếp...”
Tô Giang Hào tức giận trong lòng, Phục Hổ bang lần lượt tấn công hai cô con gái của hắn, thật sự cho rằng hắn dễ bắt nạt sao?
Dù đang tức giận sôi sục nhưng hắn sẽ không để anh em trong bang mất mạng vô ích vì cơn giận của mình, lão gia tử đã trải qua quá vô số mưa gió, hắn không thể sánh được kinh nghiệm của lão gia tử, hỏi lão gia tử luôn luôn đúng.