“Bây giờ hầu như tất cả thành viên của Phục Hổ bang đều đã được bác sĩ Hoàng cải thiện thể chất, hiệu quả chiến đấu tổng thể của bọn họ mạnh hơn chúng ta rất nhiều. Đối đầu trực diện chúng ta không thể chiếm thế thượng phong.”
“Nhưng chúng ta cũng có ưu thế của mình, ngoại trừ Thiên Nghĩa bang, chúng ta còn có tập đoàn Hồng Diệp.”
“Năng lực pháp lý của tập đoàn Hồng Diệp Phục Hổ bang không thể so sánh đượ. Phục Hổ bang là hắc bang, dường như hơn phân nửa thành viên bọn họ đều không sạch sẽ.”
“Kêu người của chúng ta thu thập tất cả bằng chứng phạm tội của các thủ lĩnh nhỏ, quản lý cấp trung của Phục Hổ bang, giao cho phía chính phủ.”
“Phía chính phủ có thể không muốn can thiệp vào cuộc chiến giữa hai bang hội chúng ta, nhưng trước bằng chứng xác thực và sự tham gia của bộ phận pháp luật tập đoàn Hồng Diệp, phía chính phủ muốn không hành động cũng không được.”
“Chỉ cần bắt giữ hầu hết các thủ lĩnh nhỏ, quản lý cấp trung của Phục Hổ bang, một nửa Phục Hổ bang sẽ bị tiêu diệt.”
“Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Hắn đã nhiều lần ra tay với người nhà ta, thích không nói võ đức. Vậy ta sẽ dạy cho bọn họ một bài học, nói cho bọn họ biết thế nào là người văn minh không nói võ đức!”
“Để phương tiện truyền thông của chúng ta xuất động. Trong những năm qua, Phục Hổ bang đã bán ma túy, điều hành sòng bạc ngầm, ép các cô gái bán dâm, mua bán nội tạng,... Như vậy chắc chắn có rất nhiều nạn nhân.”
“Hãy tìm những nạn nhân này, để giới truyền thông đưa tin về bọn họ. Ta muốn Phục Hổ bang biết dư luận khủng khiếp đến mức nào.”
“Khi đó, Phục Hổ bang sẽ trở thành chuột trên đường phố. Có phía chính phủ giúp đỡ chúng ta, lại bị người dân chợ Thiên Giang tẩy chay, Phục Hổ bang bị cô lập sẽ hoàn toàn trở thành một con mèo bệnh.”
Tô lão gia tử đã sống gần hết cuộc đời nên đương nhiên biết dư luận khủng khiếp đến mức nào. Số ít người bị Phục Hổ bang ức hiếp, vì sợ hãi mà không dám phản kháng.
Nhưng một khi có quá nhiều người, hắn châm một mồi lửa là hoàn toàn có thể kích nổ!
Những công dân tràn ngập tinh thần trọng nghĩa và các nạn nhân sẽ tạo thành một dòng nước ngầm không thể ngăn chặn nhấn chìm Phục Hổ bang.
“Ta hiểu rồi, ta sẽ làm ngay!”
Tô Giang Hào gật đầu đi thu xếp.
Trong vòng một ngày, Phục Hổ bang rơi vào hỗn loạn.
“Cha ơi, không ổn rồi! Bên ngoài tràn ngập tin tức tiêu cực về chúng ta. Nhiều quản lý cấp nhỏ, cấp trung của chúng ta đã bị cảnh sát bắt giữ.”
“Bây giờ, dù là áp lực từ phía cảnh sát hay áp lực từ dư luận, tất cả anh em trong bang hội đều cảm thấy bất an.”
Khang Phong Đạt cũng cảm thấy khó chịu trước hành động của Tô gia, đối mặt với bằng chứng hình sự xác đáng, bọn họ không thể ngăn cản cảnh sát bắt người, ngăn chặn có nghĩa là chống đối chính quyền.
Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể sắp xếp để những anh em trong bang hội bị nắm chứng cớ bỏ trốn.
Nhưng những người bỏ trốn phần lớn đều là những quản lý cấp nhỏ, cấp trung của bang hội, chuyện này đã gây ảnh hưởng rất lớn đến Phục Hổ bang.
Điều đáng sợ nhất chính là dư luận, các thành viên trong bang hội đều là những con người bằng xương bằng thịt, bọn họ cũng có gia đình, người thân và bạn bè.
Do sự can thiệp của Thiên Nghĩa bang, hầu hết danh tính của bọn họ đều bị lộ, ban đầu gia đình, người thân, bạn bè của bọn họ không biết bọn họ đang làm gì, nhưng bây giờ toàn bộ đều biết bọn họ là xã hội đen, là người xấu.
Trước những ánh nhìn chán ghét, giọng điệu khó chịu của những người xung quanh, ngay cả người nhà của bọn họ cũng bị ảnh hưởng, khiến bọn họ không thể ngẩng đầu lên nổi.
Rất nhiều thành viên vì áp lực đã lựa chọn rời khỏi Phục Hổ bang, theo thống kê sơ bộ, ngày này có hàng trăm người đã rời khỏi Phục Hổ bang.
Đây mới chỉ là ngày đầu tiên, khi dư luận ngày càng mạnh mẽ, số người bỏ đi sẽ ngày càng nhiều.
“Đồ khốn, Tô gia chết tiệt!”
Khang Nhạc Chính tức giận đập bàn đứng dậy.
Rõ ràng hành động của Tô gia đã đánh trúng điểm yếu của hắn.
Mỗi ngày đều có cảnh sát đến thăm địa bàn các nơi khiến bọn họ không thể kinh doanh được. Ngoài ra, người dân chợ Thiên Giang đang dần tẩy chay bọn họ, khiến bọn họ bị hạn chế ở khắp mọi nơi.
Nếu chuyện này tiếp tục, bọn họ sẽ bị cô lập hoàn toàn...
“Chúng ta không thể trì hoãn thêm nữa. Nếu tiếp tục trì hoãn, tình thế sẽ quá bất lợi cho chúng ta.”
“Đánh!”
“Trận chiến với Thiên Nghĩa bang sẽ quyết định kết quả!”
Khang Nhạc Chính cũng nếm trải nỗi kinh hoàng của dư luận, thời gian càng kéo dài, bọn họ càng trở nên thụ động.
Thực lực tổng thể bị ảnh hưởng hoàn toàn, bọn họ nên đối phó với Thiên Nghĩa bang càng sớm càng tốt, nếu không về sau sẽ bị dư luận lấn át.
“Cha, bọn họ sẽ đánh chúng ta à?”
Khang Phong Đạt cũng biết càng kéo dài thì tình thế của bọn họ càng bất lợi, nhưng hắn sợ Thiên Nghĩa bang sẽ không đánh bọn họ.
Tình thế bây giờ đang có lợi cho Tô gia, chỉ cần Tô gia không ngu ngốc thì sẽ cầm cự, để dư luận từ từ đè bẹp Phục Hổ bang, cuối cùng ra tay giáng cho Phục Hổ bang một đòn quyết định.
“Bọn họ sẽ đồng ý.”
“Vì bọn họ biết rõ hơn ai hết chúng ta không nói quy tắc, bọn họ cũng sợ chúng ta chó cùng rứt dậu sẽ làm ra những chuyện điên rồ.”
“Bây giờ hãy đi thách đấu bọn họ, thời gian buổi tối ngày mai, địa điểm kho hàng phế tích ngoài thành Bình Dương.”
Khang Nhạc Chính nghiêm túc nói.
“Tối mai? Cha, có vội quá không?”
Khang Phong Đạt cau mày nói.
“Vội sao? Ngươi đã thấy dư luận bên ngoài chưa? Dư luận này vừa mới sôi trào, ngày đầu tiên đã có hàng trăm người rời khỏi Phục Hổ bang.”
“Ngươi có tin hay không, ngày hôm sau có tới một hoặc hai nghìn người rời bỏ Phục Hổ bang. Nếu Thiên Nghĩa bang không được xử lý càng sớm càng tốt, trì hoãn cho đến sau này, chúng ta sẽ không còn sức lực để chống lại Thiên Nghĩa bang nữa.”
“Bây giờ chúng ta còn có thực lực, chúng ta nên mau chóng đối phó Thiên Nghĩa bang, chỉ cần xử lý xong Thiên Nghĩa bang, ngọn nguồn dư luận sẽ bị loại bỏ, chúng ta tẩy trắng bản thân đơn giản hơn!”
“Đi kêu các thành viên trong bang hội chuẩn bị cho tốt đi. Những người sống sót bước ra từ nhà kho phế tích bên ngoài thành Bình Dương đêm mai sẽ là Thiên Nghĩa bang bọn họ hoặc là Phục Hổ bang chúng ta.”
Khang Nhạc Chính bị buộc nóng nảy, lật bàn bắt đầu chiến đấu với Thiên Nghĩa bang.