Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 729 - Chương 729. Cơ Hội Tốt!

Chương 729. Cơ hội tốt!
Chương 729. Cơ hội tốt!

“Bang chủ yên tâm, ta nhất định sẽ sai người chặt hắn thành từng mảnh.”

Vô Thường không sợ bang chủ sẽ bỏ rơi hắn, không mang theo hắn ngồi trực thăng rời đi.

Hắn là người đầu tiên đi theo bang chủ, là nền tảng để bang chủ đánh thiên hạ, bang chủ thoát khỏi nơi này có thể không mang theo cái gì nhưng bang chủ tuyệt đối sẽ không vứt bỏ mấy đường chủ và mấy Dị Năng Giả.

Vô Thường xua tay triệu tập thuộc hạ, những tay chém đi thang máy khác lên thẳng tầng tám. “Ai dô, đây không phải là đường chủ Vô Thường sao, ngọn gió nào đưa ngươi tới đây?”

Hoàng Đông Kiệt ngồi trên ghế xoay, nhìn bọn người Vô Thường xông vào. Hắn vẫn đang thờ ơ chơi điện thoại giống như hắn không thấy mấy tay chém bên cạnh Vô Thường.

“Lên, loạn đao chém chết hắn, chặt xương thành từng mảnh, giữ lại đầu cho ta. Ta sẽ lấy đi gặp bang chủ.”

Vô Thường không nói nhảm với Hoàng Đông Kiệt, vừa lên tới đã cho thuộc hạ ra tay.

“Nghe thấy chưa, loạn đao chém chết đấy, vậy bọn các ngươi còn khách sáo cái gì.”

Bảy tám tay chém vừa muốn ra tay, ánh mắt quỷ dị của Hoàng Đông Kiệt nhìn lại, lời này là Hoàng Đông Kiệt nói với các tay chém.

“Thất thần làm gì, lên cho ta!”

Vô Thường thấy người của mình vẫn chưa ra tay, định bảo bọn họ hành động, nhưng hắn chưa kịp nói xong mấy tay chém nháy mắt xoay người chém vào đầu hắn.

Mặc dù toàn bộ nội lực trong cơ thể Vô Thường đã tiêu tan nhưng nền tảng công phu của hắn vẫn còn đó, thời điểm nguy hiểm nhất hắn vẫn tránh được đòn chí mạng.

Có điều bảy tám nhát chém không dễ né, những nhát chém chí mạng hắn né được nhưng vai, cánh tay, lưng đều bị trúng đòn.

Vết thương tuy không sâu lắm nhưng nếu không được chữa trị kịp thời, máu chảy nhiều có thể khiến hắn mất nửa cái mạng.

“Các ngươi điên rồi, ta muốn các ngươi chém hắn, các ngươi, đáng chết, ngươi đã khống chế bọn họ.”

“Sao có thể như vậy được? Dù ngươi có dùng thuốc khiến bọn họ bị ảo giác thì bọn họ cũng sẽ không nghe lệnh của ngươi.”

Võ Thường bị người một nhà quay lưng thương tổn, đương nhiên là cực kỳ tức giận, nhưng khi thấy đôi mắt những thủ hạ này trống rỗng, hắn biết Hoàng Đông Kiệt đã khống chế bảy tám tay chém này.

“Ngươi cũng thật ngu ngốc, ngươi chưa bao giờ nghĩ tới lý do tại sao ta không rời khỏi tòa cao ốc Phục Hổ sao?”

“Đúng vậy, với tình trạng bây giờ của ngươi, ngươi thực sự không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy.”

“Lý do ta ở lại chỉ là để xem sự kết thúc của Phục Hổ bang các ngươi thôi.”

“Nếu ta dám ở lại thì ta có đủ tự tin để đối mặt với mọi nguy hiểm.”

“Điều gì khiến ngươi tự tin nghĩ rằng ta là con cừu non mặc người xâm lược mà không phải là ngươi.”

“Lão đại các ngươi đã dạy các tay chém các ngươi bản lĩnh thật tốt, vậy các ngươi nên trở về kính lão đại, tiễn lão đại các ngươi một đoạn đường.”

Hoàng Đông Kiệt dùng Di Hồn Đại Pháp khống chế được bảy tám tay chém, khiến cho bọn họ tận tình xuất đao.

“Muốn ta chết à, bản lĩnh của các ngươi là do ta dạy, điểm yếu của các ngươi ta rõ hơn ai hết.” “Mặc dù ta đang suy yếu, lũ cừu các ngươi cũng không thể chống lại một con hổ đói hung tàn.” Vô Thường vẫn còn mười phần trăm nội lực trong cơ thể, mặc dù những tay chém này đều là Võ Giả cấp trung hoặc cấp cao nhưng hắn vẫn là có năng lực đánh cuộc.

Hắn không muốn chết, hắn bạo phát.

Một đòn hổ kích bất ngờ xảy ra, một tay chém ngã xuống, xương trán vỡ vụn, khảm đao trên tay cũng bị Vô Thường cướp đi.

Vô Thường cầm khảm đao lại càng hung hãn hơn, lưỡi đao lạnh thấu xương, máu chảy như mực, Vô Thường nắm lấy khuyết điểm của bọn họ, hạ gục hai người trong số bọn họ trước.

Vô Thường cũng muốn nắm lấy khuyết điểm của bọn họ, hạ từng người một nhưng hắn lại quên mất những người này đều bị Hoàng Đông Kiệt khống chế, bọn họ không sợ đau đớn, không sợ mệt mỏi, không sợ chết chóc, khiến thân thể hắn bị thương không ít.

Sáu bảy phút trôi qua, đại ca vẫn là đại ca, ngoại trừ Vô Thường đầy máu đứng đó, những tay chém khác đều ngã xuống đất tắt thở.

“Tiếp theo đến lượt ngươi!”

Vô Thường cảm thấy mình vô cùng yếu ớt, có lẽ là vì mất quá nhiều máu.

Bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng giết chết Hoàng Đông Kiệt rồi lao lên sân thượng, nơi sẽ có người băng bó vết thương cho hắn.

Hoàng Đông Kiệt đứng dậy, chậm rãi đi đến chỗ Vô Thường.

“Cơ hội tốt!”

Vô Thường không quan tâm Hoàng Đông Kiệt tại sao lại ngu xuẩn tiến tới để hắn chém, nhưng người ở ngay trước mặt hắn, chém ra một đao, chính là đầu người rơi xuống đất.

“Hô!”

Khảm đao dừng ở trên cổ, văng ra trước đôi mắt kinh ngạc của Vô Thường.

“Ngươi, ngươi!”

“Ta không sử dụng dị năng, ta cũng không vận dụng võ đạo, đây là năng lực phòng ngự cơ bản nhất của cơ thể ta.”

“Trị số sức chịu đựng cao không chỉ cho phép cơ thể có năng lực tự phục hồi siêu nhanh mà còn cho phép năng lực phòng thủ của thân thể đạt đến mức độ kim cương bất hoại.”

“Trị số sức chịu đựng là gì? Ta không muốn nói nhiều với một người sắp chết như ngươi.” Hoàng Đông Kiệt vừa nói vừa giơ tay nắm cổ Vô Thường nhấc hắn lên.

Vô Thường cố gắng vùng vẫy cũng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Hoàng Đông Kiệt. “An tâm xuống trước, đám người Khang Nhạc Chính rất nhanh sẽ đi xuống với ngươi.”

Hoàng Đông Kiệt trước đôi mắt sợ hãi của Vô Thường, vặn đứt cổ hắn.

Hắn buông nhẹ tay ra, thi thể Vô Thường mềm nhũn ngã xuống đất.

Hoàng Đông Kiệt lau sạch vết máu trên tay, cổ, sau đó dời bước đi lên sân thượng...

“Sao lại lâu như vậy? Đường chủ Vô Thường sẽ không thật sự băm Hoàng Đông Kiệt thành thịt vụn chứ?”

Khang Phong Đạt thấy đường chủ Vô Thường lâu như vậy còn chưa trở về, hắn chau mày, cảm thấy đường chủ Vô Thường rất kéo dài thời gian.

“Cha, người của Thiên Nghĩa bang đang tấn công.”

Khang Phong Đạt thấy người của Thiên Nghĩa bang đang tiến đến rìa mái nhà, bắt đầu tấn công tòa cao ốc Phục Hổ, hắn lo những người trong cao ốc Phục Hổ không thể ngăn chặn Thiên Nghĩa bang được lâu.

“Khởi động trực thăng. Vô Thường nghe thấy tiếng động phía dưới sẽ đuổi kịp. Chúng ta lên máy bay trước, đợi hắn lên thì chúng ta sẽ rời đi.”

Khang Nhạc Chính ra mệnh lệnh, phi công khởi động máy bay trực thăng, máy bay trực thăng khởi động không lâu thì bất ngờ dừng lại.

Cánh quạt của trực thăng không biết nguyên nhân gì ngừng quay.

Hết chương 729.
Bình Luận (0)
Comment