Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 730 - Chương 730. Hoàng Đông Kiệt: Ta Chính Là Không Nói Võ Đức!

Chương 730. Hoàng Đông Kiệt: Ta chính là không nói võ đức!
Chương 730. Hoàng Đông Kiệt: Ta chính là không nói võ đức!

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao cánh quạt lại ngừng quay?”

Vào thời khắc mấu chốt này, phương tiện trốn thoát chợt xảy ra vấn đề, đám người Khang Nhạc Chính nóng nảy, tính tình cũng trở nên bạo phát.

“Có, có người đã động tay động chân. Cánh quạt có vấn đề, động cơ có vấn đề, một số đường dây quan trọng bên trong khung máy cũng bị người ta cắt đứt.”

Phi công trực thăng kiểm tra xong run rẩy nói.

“Là hắn, nhất định là hắn. Chỉ có Hoàng Đông Kiệt mới có quyền tự do ra vào các tầng của cao ốc Phục Hổ, cũng chỉ có hắn mới có động cơ này.”

Không chỉ Khang Phong Đạt nghĩ như vậy, mà những đường chủ, Dị Năng Giả khác cũng nghĩ như vậy.

Khiến cho bọn họ vào tình trạng này chính là Hoàng Đông Kiệt.

“Bốp!”

“Bốp!”

Hoàng Đông Kiệt vỗ tay, bước lên sân thượng.

“Thật là vạn hạnh, mới vừa đi lên, các ngươi đã nhớ rõ sự tốt đẹp của ta.”

Hoàng Đông Kiệt cười tủm tỉm nhìn bọn người Khang Nhạc Chính.

Dù chỉ có một mình nhưng hình bóng đơn độc của hắn đã chặn đứng cơn gió lạnh vô tận, ngăn cản bước chân của bọn họ.

“Kẻ phản bội, kẻ phản bội, toàn bộ cơ nghiệp của Phục Hổ bang đều bị phá hủy trong tay ngươi, ngươi!”

“Không đúng, tại sao ngươi vẫn còn sống, đường chủ Vô Thường đâu?”

Thấy Hoàng Đông Kiệt một mình đi tới, sát ý của mọi người trong Phục Hổ bang tăng vọt nhưng cũng có những người bình tĩnh, không khỏi hơi bất an khi thấy đường chủ Vô Thường mất tích. “Hắn hở? Chết rồi!”

Hoàng Đông Kiệt thản nhiên trả lời.

“Không, ta không tin ngươi có thể giết chết đường chủ Vô Thường, nhất định là ngươi đã dùng thủ đoạn đê hèn, ngươi là một tên khốn kiếp chỉ biết dùng độc, ngươi chết đi cho ta.”

Sử Văn Lợi cũng là đường chủ giống với Vô Thường, có tính tình bạo lực nhất, hắn không nói hai lời lao về phía Hoàng Đông Kiệt, chuẩn bị lấy bạo lực chặt đầu Hoàng Đông Kiệt.

“Hô!”

Âm thanh của súng bắn tỉa Barrett vang lên!

Toàn bộ phần thân trên của Sử Văn Lợi lập tức hóa thành sương máu biến mất.

Khoảnh khắc tiếng súng nổ ra, Hoàng Đông Kiệt đã nắm bắt được quỹ đạo của viên đạn từ súng bắn tỉa Barrett, hắn quay mặt về phía vị trí viên đạn được bắn ra.

Hoàng Đông Kiệt thấy bóng dáng của Kiều Thải Nhi, đồng đội của em trai hắn trên một tòa cao ốc cách tòa cao ốc Phục Hổ hai nghìn mét.

Tầm bắn bình thường của súng bắn tỉa Barrett nói chung là khoảng một nghìn bảy trăm tám mươi mét, đây hơn hai nghìn mét, vậy rõ ràng là khẩu Barrett này đã được chuyên gia vũ khí Kiều Thải Nhi cải tạo lại.

Bình thường người gác đêm sẽ không tấn công người bình thường, động thái này rõ ràng cho thấy người gác đêm rất coi trọng giá trị của hắn, muốn bằng mọi giá đảm bảo an toàn cho hắn. Kiều Thải Nhi đã ở đây, em trai, đồng đội của em trai cũng ở gần đó.

“Anh, ngươi không sao chứ!”

Người nói đến là đến, Hoàng Khải và đồng đội cũng lao lên sân thượng.

Đồng Tiểu Tùng không nằm trong số đó, hắn là chuyên gia về máy tính, tình hình này không thích hợp với hắn, bây giờ hắn đang trốn ở một góc nào đó chơi máy tính.

Hoàng Khải, Cố Vũ Linh, Đại Thạch đảm nhiệm ba vị trí để bảo vệ Hoàng Đông Kiệt ở trung tâm.

“Ngươi không nên tới!”

Hoàng Đông Kiệt buồn bực nhìn em trai.

“Gì?”

Trong đầu Hoàng Khải toát ra thật nhiều dấu chấm hỏi, anh hai đang có ý gì?

“Ngươi không thấy cảnh ta một mình đối mặt với bọn họ rất ngầu sao? Ngươi đến không phải đã hạ thấp phong độ của ta xuống sao?”

Hoàng Khải nghe xong đầu đầy vạch đen.

Từ khi nào anh hai của hắn mắc hội chứng nổi loạn tuổi teen như vậy, còn phong độ nữa chứ, là lấy mạng đi tạo phong độ sao?

“Bác sĩ Hoàng, xin đừng đùa nữa. Đến bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu rõ giá trị của mình quan trọng như thế nào.”

“Nếu có chuyện gì xảy ra với ngươi, đó không chỉ là tổn thất lớn nhất đối với tỉnh Đông Hải mà còn là thất trách lớn nhất của tiểu đội chúng ta.”

“Xin đừng làm khó chúng ta!”

Cố Vũ Linh sợ Hoàng Đông Kiệt sẽ hành động liều lĩnh, cảm thấy cần phải nhắc nhở Hoàng Đông Kiệt đừng chơi đùa quá trớn.

“Người gác đêm!”

Bọn người Khang Nhạc Chính thấy Sử Văn Lợi cứ như vậy mà chết, đầu tiên là sững sờ, sau khi thấy bóng dáng của người gác đêm, bọn họ đã hiểu ra mọi chuyện.

Đường chủ Vô Thường bị người gác đêm giết chết.

Hơn nữa, bản thân em trai của Hoàng Đông Kiệt cũng là người gác đêm, người gác đêm sao có thể không biết y thuật siêu phàm của Hoàng Đông Kiệt, sao có thể không phái người đến bảo vệ an toàn cho Hoàng Đông Kiệt.

Lúc này, Tô Bình Phong cũng dẫn người của Thiên Nghĩa bang lên sân thượng, làm cho không gian của Khang Nhạc Chính bị thu hẹp lại cực nhỏ.

Thấy Tô gia đến, Hoàng Khải, Cố Vũ Linh thở phào nhẹ nhõm, dù sao chỉ dựa vào mấy người bọn họ đối mặt với Phục Hổ bang vẫn hơi áp lực.

Người của Phục Hổ bang thấy tình hình này, vài người trong số bọn họ trên mặt đều có chút tuyệt vọng.

“Vì sao, Phục Hổ bang của chúng ta đối xử rất tốt với ngươi, Tô gia có thể cho ngươi những gì, chúng ta đều có thể cho ngươi.”

“Chúng ta đã đáp ứng tất cả những gì Tô gia không thể cho ngươi. Tại sao ngươi lại phản bội chúng ta?”

Khang Nhạc Chính nhìn thấy cảnh này đã biết bọn họ đã không còn đường trốn thoát, nhưng hắn muốn biết tại sao Hoàng Đông Kiệt lại phản bội bọn họ.

“Các ngươi đã từng điều tra ta, hẳn là biết ta đã nghèo túng một khoảng thời gian.”

“Người khiến ta trở thành kẻ ăn xin không ai khác chính là Phục Hổ bang các ngươi!”

“Khi ta làm ăn xin sắp ngất đi vì đói, chính là Tô Manh Manh của Tô gia đã cho ta thức ăn, quần áo để giữ ấm, vài trăm đồng tiền để giúp ta sống sót qua ba ngày lạnh giá.”

“So sánh ra, ta không cần giải thích thì chắc ngươi cũng hiểu tại sao thái độ của ta đối với Phục Hổ bang các ngươi và Tô gia lại khác nhau.”

Cha con Tô Bình Phong nghe vậy cuối cùng biết vì sao Hoàng Đông Kiệt lại đối xử với Tô gia tốt như vậy, thì ra là vì lòng tốt của Tô Manh Manh.

Sắc mặt Khang Nhạc Chính tái mét, hắn không ngờ mối thù giữa Phục Hổ bang và Hoàng Đông Kiệt đã kết từ lâu.

“Ha ha, ta vốn tưởng rằng mình một đời anh minh sáng suốt, nhưng cuối cùng lại rơi vào tay một hậu bối như ngươi, chôn vùi cơ nghiệp mấy chục năm của Phục Hổ bang. Buồn cười, thật sự buồn cười.”

Khang Nhạc Chính đang tự giễu mình.

“Sau đó thì sao, ngươi muốn nói gì?”

Hoàng Đông Kiệt dang tay ra hỏi.

Hết chương 730.
Bình Luận (0)
Comment