Mọi người ở hiện trường nghe vậy đều kinh hãi nhìn Khang Nhạc Chính, hắn đã trang bị bom vào tường nhà mình sao, hắn là kẻ điên sao? Hắn vậy mà điên cuồng đến nông nỗi như thế.
“Ngươi, ngươi!”
Khang Nhạc Chính khó tin nhìn Hoàng Đông Kiệt, tự hỏi làm sao hắn biết được.
“Có một số cụ già xây dựng tòa cao ốc Phục Hổ vẫn còn sống đến nay. Bọn họ đến gặp ta để chữa bệnh. Ta tốn chút thủ đoạn, hoặc là thôi miên một chút để có được tình hình ban đầu của Phục Hổ bang các ngươi. Chuyện đó cũng không khó lắm.”
“Đừng vùng vẫy nữa. Ta đã biết về những quả bom đó. Làm sao ta có thể để ngươi cho nổ thành công được? Nếu ngươi không tin thì cứ bấm vào ngòi nổ mà xem.”
Thấy dáng vẻ thờ ơ của Hoàng Đông Kiệt, những người khác có mặt tại hiện trường không biết Hoàng Đông Kiệt đang lừa gạt Khang Nhạc Chính hay hắn đã thực sự loại bỏ những quả bom đó.
“Ta không tin. Nhiều bom như vậy, ta không tin ngươi đã loại bỏ hết.”
Khang Nhạc Chính lấy ngòi nổ ra ấn ngay nhưng không có gì xảy ra.
Lúc này Khang Nhạc Chính đã hoàn toàn ngẩn ra ở đó.
“Ta thua rồi, ta hoàn toàn thua rồi.”
Khang Nhạc Chính thê lương đứng dậy, chậm rãi đi về phía Hoàng Đông Kiệt, bọn người Hà Vĩnh Thần muốn ngăn cản hắn nhưng Hoàng Đông Kiệt đã xua tay.
Nhưng bọn người Hà Vĩnh Thần vẫn dán mắt vào Khang Nhạc Chính, nếu Khang Nhạc Chính làm gì đó không ổn, bọn họ sẽ giết hắn ngay tại chỗ.
Khang Nhạc Chính vượt qua Hoàng Đông Kiệt, nhảy lên tầng cao nhất của bức tường bảo vệ ở rìa, đi từng bước tới phía trước, chính là vực sâu vạn trượng.
“Ta có thể hỏi một câu được không?”
Khang Nhạc Chính quay lại phía Hoàng Đông Kiệt để hỏi câu hỏi cuối cùng.
“Mời nói!”
Hoàng Đông Kiệt biết đây là kết cục tốt nhất cho Khang Nhạc Chính nên không ngăn cản.
Tất nhiên cũng không một ai ở hiện trường muốn ngăn cản Khang Nhạc Chính.
“Ngươi là ai?”
Khang Nhạc Chính hỏi.
“Ta sao, ta chỉ là một người tốt!”
Hoàng Đông Kiệt cười nói.
“Người tốt, người tốt, ha ha ha!”
Khang Nhạc Chính cảm thấy quá buồn cười, nhưng cũng không nói gì thêm, hắn cúi người nhảy xuống.
Có tiếng rơi xuống đất, một thế hệ kiêu hùng đã không còn!
“Không hổ là cường giả võ đạo Tiên Thiên đỉnh phong, thân thể thật mạnh mẽ, chỗ cao như vậy ngã xuống cũng không biến thành thịt vụn.”
“Cả đời ta ghét nhất chính là nhân vật phản diện thường xuyên thoát chết trong gang tấc, đến hậu kỳ đi ra làm người ta buồn nôn, vì để ngừa vạn nhất vẫn phải đánh một phát.”
Hoàng Khải nhảy tới mép mái nhà, thấy thi thể của Khang Nhạc Chính vẫn còn nguyên vẹn, hắn tạo thành một cây thương băng nhắm vào cơ thể Khang Nhạc Chính, để ngọn giáo băng rơi tự do.
Đánh trúng hồng tâm, ngọn giáo băng xuyên qua cơ thể Khang Nhạc Chính, đứng thẳng trên mặt đất.
Mọi người thấy Hoàng Khải “quất xác” như vậy, trên trán hiện lên một đường đen, ngươi cẩu như vậy sao?
“Haiz!”
Hoàng Đông Kiệt thật muốn để ai đó mang em trai có vấn đề này của hắn đi giùm, thật xấu hổ, còn khiến phong độ của hắn bị suy giảm nghiêm trọng.
“Ánh mắt các ngươi vậy là sao? Ta chỉ đang thực hiện một đòn cuối cùng thôi. Đừng coi thường kẻ địch, đề phòng hắn chưa chết hẳn mà lại nhảy ra ngoài.”
“Ta không biết đến lúc đó sẽ gây ra cho chúng ta bao nhiêu rắc rối, nguy hiểm. Đòn cuối cùng là cần thiết. Ta chỉ làm vậy để đề phòng thôi.”
Hoàng Khải thấy ánh mắt của mọi người, đúng lý hợp tình nói.
“Xuống đi!”
Cố Vũ Linh cảm thấy Hoàng Khải làm cho tiểu đội của bọn họ thật mất mặt, nên nàng nhanh chóng yêu cầu hắn xuống để ngăn ngừa hắn tiếp tục làm một ít chuyện khiến cho người ta không tưởng được.
“Ồ!”
Có thể nói Hoàng Khải ngoại trừ anh hai, người duy nhất có thể trấn áp hắn chính là đội trưởng Cố Vũ Linh của hắn, cho nên hắn nghe lời đi xuống.
“Thương thế cực kỳ nguy hiểm, còn dư một hơi thở, đưa hắn đến bên này.”
Thấy có người có thể trấn áp em trai mình, Hoàng Đông Kiệt cũng không để ý tới chuyện của em trai nữa.
Quét mắt qua hiện trường, hắn thấy mặc dù có một số bác sĩ tư nhân do Thiên Nghĩa bang mang đến, nhưng những bác sĩ tư nhân này lại thúc thủ vô sách trước những người bị thương nặng, cộng thêm Tô lão gia tử ném tới ánh mắt khô cằn, con trai hắn là Tô Giang Hào thì đang bị thương nặng nằm đó.
Những người này bị thương là vì bảo vệ hắn, bây giờ có rất nhiều thời gian, Hoàng Đông Kiệt châm cứu cho bọn hắn chữa trị vết thương.
Kiều Thải Nhi ở cách xa hai nghìn mét, đang định cất khẩu súng bắn tỉa Barrett của mình, tham gia cùng đồng đội thì đột nhiên các cơ trên toàn cơ thể căng lên.
Xuất phát từ bản năng của tay súng bắn tỉa, nàng phát giác có ai đó đang đứng đằng sau mình quan sát.
Tuy rằng nàng là chuyên gia vũ khí nóng nhưng võ công của nàng cũng không hề yếu, không biết người đứng sau nàng đi tới lúc nào.
Nàng cũng không biết người này đã đứng sau lưng nàng bao lâu.
Nhưng người này chắc chắn mạnh hơn nàng.
Là kẻ thù? Hay là người một nhà?
Cơ thể của Kiều Thải Nhi chợt nghiêng sang một bên, nội lực xoay chuyển, nàng giương một khẩu súng bắn tỉa Barrett không nhẹ hơn trọng lượng của nàng bao nhiêu lên chĩa vào người đó. Nàng có dự cảm người mạnh hơn nàng sẽ không bị khẩu súng lục này uy hiếp, chỉ có khẩu súng bắn tỉa Barrett mới mang đến nguy hiểm cho người ở phía sau nàng.
“Trưởng Quan!”
Kiều Thải Nhi nhanh chóng đặt khẩu súng bắn tỉa Barrett xuống, người đứng sau nàng không ai khác chính là Thủ Dạ Nhân Nguyệt Luân Chu Long Tường.
Hoàng Đông Kiệt quá quan trọng, Chu Long Tường không thể không đến để phòng ngừa vạn nhất, chỉ là hắn vẫn ẩn thân từ một nơi bí mật gần đó, không xuất hiện thôi.
“Ngươi cần phải cảnh giác hơn, ta đã đứng sau lưng ngươi rất lâu rồi, nếu không phải chuyện đã kết thúc ta cố ý tiết lộ một chút hơi thở cho ngươi, có lẽ ngươi cũng không biết có một người ở phía sau ngươi.”
“Ngoài ra, đừng quá dựa dẫm vào những thứ ngoài thân này, lực lượng tự thân cường đại mới là tất cả.”
Chu Long Tường thu hồi tầm mắt khỏi nóc tòa nhà Phục Hổ, hắn liếc nhìn Kiều Thải Nhi, khinh thường Barrett trong tay nàng, để lại vài câu rồi quay người rời đi.
Kiều Thải Nhi có thính lực rất tốt, nàng đã nghe thấy Chu Long Tường lẩm bẩm một mình khi rời đi.