Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 736 - Chương 736. Việc Ta Thích Nhất Chính Là Giáng Đòn Cuối Cùng!

Chương 736. Việc ta thích nhất chính là giáng đòn cuối cùng!
Chương 736. Việc ta thích nhất chính là giáng đòn cuối cùng!

“Thật phiền toái, tỉnh Đông Hải có thể giữ hắn được không? Làm sao để có thể khiến hắn ở lại tỉnh Đông Hải.”

Kiều Thái Nhi không cần đoán cũng biết Chu Long Tường đang ám chỉ Hoàng Đông Kiệt.

“Hừ, thực lực cường đại thì giỏi lắm sao, ngươi đã đánh giá thấp chiếc Barrett cải tiến của ta, có bản lĩnh ngươi xem thường vũ khí hạt nhân thử xem.”

Đây là tiếng lòng bất mãn của Kiều Thải Nhi, nàng không dám nói nhỏ ra ngoài, thính lực của cường giả Tông Sư quả thực rất khủng bố.

Sau khi tháo rời khẩu súng bắn tỉa Barrett, đặt nó vào một chiếc hộp hình chữ nhật, Kiều Thải Nhi cõng chiếc hộp dài 1,5 mét đi tìm đội trưởng.

Hoàng Đông Kiệt sơ cứu đơn giản những người bị thương nặng để đảm bảo tính mạng của bọn họ được an toàn, sau đó giao bọn họ cho các bác sĩ tư nhân.

Mới vừa ngồi xuống chuẩn bị uống chút đồ uống, tứ đại thiên vương của Thiên Nghĩa bang đến đây.

“Ta xin lỗi, Hoàng tiên sinh, trước đây chúng ta tưởng ngươi đã phản bội chúng ta, chúng ta...” “Dừng lại, lời xin lỗi đừng nói nữa. Ta nghe ngán quá rồi. Cứ làm những gì các ngươi phải làm đi.”

Tứ đại thiên vương nghe xong không biết làm sao chỉ nhìn Tô lão gia tử, sau khi nhận được ánh mắt ra hiệu của hắn, bọn họ mới đi xử lý chuyện khác.

“Bác sĩ Hoàng, ngươi xem xem mấy Dị Năng Giả này, ai có thể giữ, ai không thể giữ.”

Tô lão gia tử cho người áp giải vài Dị Năng Giả của Phục Hổ bang lên, dù sao Dị Năng Giả cũng rất rất thưa thớt, Tô lão gia tử không đuổi tận giết tuyệt, có thể bắt sống thì tận lực bắt sống. Hầu hết các Dị Năng Giả này đều là Phục Hổ bang nuôi dưỡng.

Bọn họ biết sự tiện lợi to lớn do thân phận Dị Năng Giả mang lại, bọn họ sẽ không ngu ngốc đến mức chôn cùng Phục Hổ bang.

Ngoại trừ một hai tên trung thành đến chết, những người còn lại đều thấy tình thế nghiêng về một phía, không phải cố ý buông tay thì chính là đầu hàng.

Hổ Khiếu: “Hoàng tiên sinh, ngươi cũng biết ta, bình thường ta thường dùng phúc lợi Phục Hổ bang cung cấp để ăn uống, thỉnh thoảng chơi đùa với một ít phụ nữ, nhưng ta cam đoan những người phụ nữ đó đều tự nguyện.”

Thiên Ngưu: “Ta chỉ chịu trách nhiệm trông coi võ đài ngầm của Phục Hổ bang, ta không có thời gian để tham gia vào những việc xấu mà Phục Hổ bang làm.”

Ám Dạ: “Ta chỉ quản lý tiền, những thứ khác...”

Ngoài hai người trung thành đã chết, còn có tổng cộng năm Dị Năng Giả bị bắt là Ám Dạ, Hổ Khiếu, Thiên Ngưu, Đạo Vương, Hấp Huyết Quỷ.

Lúc này bọn họ đều đang kêu oan, có lẽ là Dị Năng Giả, chỉ cần không tìm chết thì bình thường sẽ không chết.

Nhưng bọn họ sợ Tô gia giao bọn họ cho phía chính phủ, nếu không phạm tội thì không sao, còn nếu có sẽ bị đưa vào nhà tù dành cho Dị Năng Giả.

Một khi bị giam vào nhà tù dành cho Dị Năng Giả, không những bị mất tự do mà còn có thể bị phía chính phủ sử dụng làm chuột bạch thí nghiệm.

Ở Phục Hổ bang, bọn Hổ Khiếu nói mình trong sạch, đó là giả, hành vi phạm tội là ít hay nhiều chỉ có chính bọn họ biết, bây giờ mạng sống của bọn họ đều nằm trong tay Hoàng Đông Kiệt. Chỉ cần Hoàng Đông Kiệt lên tiếng thay bọn họ, bọn họ có tội cũng sẽ trở thành vô tội, phía chính phủ sẽ nể mặt Hoàng Đông Kiệt mà không gây rắc rối cho bọn họ.

“Ngoại trừ hắn và hắn, những người khác phạm phải hành vi phạm tội không tính là quá nặng. Bọn họ đều là loại người quẹt thẻ đi làm, đục nước béo cò. Có muốn thu nhận hay không là tùy các ngươi.”

Hoàng Đông Kiệt chỉ ra Đạo Vương, Hấp Huyết Quỷ, còn lại ba người không có chỉ ra, bọn họ cảm kích nhìn Hoàng Đông Kiệt.

“Tại sao, chúng ta đã làm gì sai?”

Đạo Vương, Hấp Huyết Quỷ tái nhợt, còn có ý đồ cố gắng tranh luận.

“Đạo Vương ngươi dựa vào năng lực đi xuyên tường, thường xuyên lẻn vào nhà người khác để bắt cóc trẻ em. Có thể nói một phần ba số trẻ em bị bắt cóc, buôn bán ở Phục Hổ bang đều có liên quan đến ngươi.”

“Hơn nữa ngươi còn không hài lòng với việc bắt cóc trẻ em. Ngươi bắt đầu lẻn vào nhà người khác vào lúc nửa đêm, làm bọn họ mê mang khi đang ngủ rồi lấy đi nội tạng của bọn họ.” “Nói cho ta biết, bắt cóc nhiều trẻ em như vậy, lấy đi nhiều nội tạng như vậy, ngươi không nên chết sao?”

“Còn ngươi, Hấp Huyết Quỷ, dựa vào năng lực hút máu hại chết bao nhiêu người.”

“Hút máu cũng gây nghiện như dùng ma túy, rồi dần dần ngươi trở nên kén chọn, chuyên hút máu phụ nữ trẻ và trẻ em.”

“Một khi hút rồi sẽ không kiềm chế được. Hãy tự hỏi chính mình, đã có bao nhiêu đứa trẻ bị ngươi hút chết?”

Nghe được lời nói của Hoàng Đông Kiệt, mọi người tại hiện trường đều nhìn hai người bằng mắt cực kỳ chán ghét.

Đạo Vương, Hấp Huyết Quỷ nghe vậy, cả hai đều tái mặt ngồi bệt xuống đất, nghĩ đến bọn họ cả đời sẽ ở trong nhà tù Dị Năng Giả mà toàn thân run rẩy.

“Đội trưởng Hà, hai người này giao cho ngươi.”

Tô lão gia tử không muốn xử tử hai người này nên giao bọn họ cho phía chính phủ.

Hà Vĩnh Thần gật đầu, vẫy tay ra hiệu cho đồng đội của mình kéo hai người này tới.

“Ngươi không nên bộc lộ năng lực của mình trước mặt nhiều người như vậy. Ngươi có biết một khi thông tin về ngươi bị lộ ra ngoài sẽ có bao nhiêu tổ chức đen tối nhìn trộm ngươi không?” Hà Vĩnh Thần bước tới, bắt đầu trách Hoàng Đông Kiệt không nên bộc lộ năng lực chế tạo thuốc điều chỉnh gen, thuật luyện đan trước mặt mọi người.

“Đội trưởng Hà, ngươi yên tâm, những người anh em được ta đưa lên mái nhà đều là những người đáng tin cậy. Bọn họ sẽ giữ bí mật về bác sĩ Hoàng.”

Tô Giang Hào đứng lên nói.

“Tô tổng, chỉ một câu liền tin ngươi, ngươi khiến cho ta tin tưởng người của ngươi, ngươi cảm thấy có thể sao?”

Lúc Hà Vĩnh Thần thấy nhiều người như vậy trên mái nhà, hắn muốn bắt tất cả rồi tống vào tù, để bí mật không bị truyền đi.

Nhưng đây chỉ là suy nghĩ, hắn không có quyền giam cầm nhiều người Tô gia như vậy.

“Đội trưởng Hà, nếu ngươi tin tưởng ta, ngươi không cần phải lo lắng về việc người của ta lan truyền tin tức về bác sĩ Hoàng. Nếu ngươi cần bảo đảm, Tô Bình Phong ta bằng lòng lấy cơ nghiệp trăm năm của tập đoàn Hồng Diệp ra đảm bảo.”

Tô lão gia tử cũng đứng ra nói chuyện...

Hết chương 736.
Bình Luận (0)
Comment