Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 737 - Chương 737. Xem Mạng Người Như Cỏ Rác!

Chương 737. Xem mạng người như cỏ rác!
Chương 737. Xem mạng người như cỏ rác!

“Đội trưởng Hà, ngươi không quản được quá nhiều đâu.” Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nhìn Hà Vĩnh Thần nói.

“Không phải là ta quản nhiều mà là ngươi không hiểu được tầm quan trọng của bản thân mình.” “Ngươi không biết những Thủ Dạ Nhân chiến đấu ở tiền tuyến thương vong nặng nề đến mức nào. Ngươi không biết một bác sĩ có y thuật cao minh có thể cứa được mạng sống của bao nhiêu anh hùng chiến đấu vì nhân dân.”

“Đều nói lương y khó cầu, mà ngươi còn lợi hại hơn cả lương y.”

“Nhưng ngươi không coi trọng bản thân, đâu có nguy hiểm thì đi tới đó, không biết che giấu bản lĩnh của mình, có biết như thế sẽ tự làm hại mình không?”

Hà Vĩnh Thần có chút tức giận nói.

“Đội trưởng Hà, xem ra ngươi đã phạm sai lầm rồi. Ta không phải là người của chính phủ, ta làm chuyện gì cũng là tự do của ta.”

“Thủ Dạ Nhân các ngươi xuất hiện nhiều ít thương vong đâu có liên quan gì tới ta, ngươi ít lấy mấy thứ này kiềm chế ta.”

“Hơn nữa, chính các ngươi là người xen vào việc của người khác. Hôm nay ta không mời các ngươi đến hỗ trợ, chính là các ngươi tự cứng rắn đi lên.”

Hoàng Đông Kiệt liếc nhìn Hà Vĩnh Thần, giọng điệu hơi ngạo mạn, xỏ xiên người khác hắn chưa từng thua.

“Ngươi sao có thể như vậy, hôm nay nếu không có chúng ta đến giúp ngươi, ngươi đã sớm bị Khang Nhạc Chính giết chết.”

Người lên tiếng là một người béo trong đội ngũ của Hà Vĩnh Thần, chưa kể người béo này, những đồng đội khác của Hà Vĩnh Thần đều hơi tức giận vì lời nói của Hoàng Đông Kiệt.

“Đội trưởng Hà, đồng đội của ngươi ngốc quá, ngươi cũng không ngốc như vậy chứ?”

Hoàng Đông Kiệt nhẹ nhàng liếc nhìn người béo rồi quay lại nhìn Hà Vĩnh Thần.

“Ngươi có thể nói ta ngu ngốc, nhưng ngươi không thể nói đội của ta như thế.”

Hà Vĩnh Thần nghiến răng nhìn Hoàng Đông Kiệt, nếu y thuật của Hoàng Đông Kiệt không phải là thứ mà Thủ Dạ Nhân bọn họ cần nhất, hắn thực sự muốn dạy cho người đàn ông cực kỳ kiêu ngạo này một bài học.

“Mẹ kiếp, nếu muốn ra tay thì trước tiên phải vượt qua được ta.”

Hoàng Khải thấy đồng đội của Hà Vĩnh Thần đang tiến tới tập trung phía sau Hà Vĩnh Thần, tất cả bọn họ đều giận dữ nhìn anh trai mình.

Vì để ngừa vạn nhất, hắn vẫn che trước mặt anh hai, phòng bị những người này.

“Tránh ra, giá trị của ta rất cao, bọn họ sẽ không ngốc đến mức dùng vũ lực với ta đâu.”

Hoàng Đông Kiệt vỗ nhẹ vai em trai, kêu hắn đừng đứng trước mặt mình.

Hoàng Khải dường như cũng biết người phía trên đối đãi với anh trai hắn thái độ gì, ánh mắt không khỏi khiêu khích bọn người Hà Vĩnh Thần một chút rồi tránh ra.

“Đội trưởng Hà, ngươi không có tư cách chất vấn ta điều gì. Dù sao ta là người tự do, không phải là bác sĩ được chính phủ các ngươi nuôi.”

“Các ngươi có đến cầu xin ta, cũng không phải ngươi tới nói chuyện với ta mà là người phía trên của ngươi.”

“Bằng không, không có thành ý, ai sẽ tốn tâm tư cứu người của các ngươi.”

Hoàng Đông Kiệt không nhanh không chậm nói.

“Chúng ta đi!”

Hà Vĩnh Thần biết khoảnh khắc Hoàng Đông Kiệt tiết lộ rằng hắn có thể tạo ra thuốc điều chỉnh gen, luyện ra đan dược, hắn không có quyền đối thoại bình đẳng với Hoàng Đông Kiệt nữa.

Bây giờ Hoàng Đông Kiệt đã vượt xa giá trị trước đây của hắn, người duy nhất có thể mời Hoàng Đông Kiệt chỉ là những phía trên của hắn.

Bây giờ tuy hắn khó chịu nhưng hắn không muốn đối đầu với Hoàng Đông Kiệt, dù sao hắn không thể bảo đảm sau này đồng đội của mình có bị nguy hiểm tính mạng cần Hoàng Đông Kiệt chữa trị hay không, vì thế hắn nhịn.

Tuy đồng đội của Hà Vĩnh Thần cũng không hài lòng với thái độ kiêu ngạo của Hoàng Đông Kiệt, nhưng mà bọn họ biết phân nặng nhẹ.

Bọn họ cùng đội trưởng áp giải Đạo Vương, Hấp Huyết Quỷ rời đi mà không hề quay đầu lại. “Anh hai, he he!”

Khi Hoàng Khải thấy bọn người Hà Vĩnh Thần rời đi, cười hì hì đi đến trước mặt anh trai. Hoàng Đông Kiệt thấy em trai cười như vậy, biết hắn sắp xin xỏ lợi ích từ mình.

“Anh hai, giấc mộng của ngươi chắc chắn là muốn nhìn thấy ta sống hạnh phúc, cả đời bình an, nhưng bây giờ ta là Thủ Dạ Nhân.”

“Không cần ta nói, anh hai cũng biết Thủ Dạ Nhân đối mặt với cái gì.”

“Muốn sống sót, chỉ cần có lực lượng!”

“Anh hai, ta quá yếu, ta sợ ngày mai đột nhiên có cái nhiệm vụ, sau đó ta không còn nữa. Ngươi vĩnh viễn sẽ không thể gặp lại người thân cuối cùng của mình trên đời này.”

Mỗi câu đều không đề cập tới ta muốn thuốc điều chỉnh gen, muốn đan dược, nhưng mỗi dòng chữ đều nói ta chỉ muốn thuốc điều chỉnh gen, muốn đan dược.

Cố Vũ Linh thấy cảnh này, nàng không còn mặt mũi nào nhìn nữa, che mặt quay sang hướng khác.

Kiều Thải Nhi vừa leo lên sân thượng thấy Hoàng Khải gần như ôm lấy đùi anh trai, nàng hơi khó chịu, tại sao nàng lại thích một người như vậy chứ?

Cha con Tô Bình Phong thấy Hoàng Đông Kiệt có một em trai dở hơi như vậy, bọn họ cười cười cũng không biết phải nói gì nữa.

Hoàng Đông Kiệt cảm thấy quá đau đầu, dám kiếm lợi từ hắn như vậy cũng chỉ có đứa em trai không biết xấu hổ này.

“Ngươi bây giờ là cấp B, tạm thời ta không có nguyên liệu để chế tạo ra thuốc điều chỉnh gen cấp cao...”

“Không cần cấp cao, cấp C là được rồi, với cho ta thêm mấy viên đan dược khiến cho người ta đột phá, chỉ cần đồng đội của ta đủ mạnh, có nguy hiểm bọn họ lên, ta đi theo phía sau là có thể nằm thắng.”

Hoàng Khải cười ngây ngô, hắn không phải xin đan dược cho mình mà là cho đồng đội của mình.

Hoàng Đông Kiệt thấy may mắn vì bị em trai ngắt lời, không để hắn nói tiếp những câu sau. Hắn muốn nói rằng hắn không có vật liệu để chế tạo thuốc điều chỉnh gen cấp cao, nhưng hắn không nói rõ thuốc bị hạn chế đến mức nào.

Hắn vẫn có thể dựa theo dược liệu giới hạn mà luyện ra được một ít đan dược cấp cao.

Cắt ngang cũng tốt, nếu nói cho em trai biết, người em này nhất định sẽ không bỏ qua.

“Ngươi muốn đan dược cho đội trưởng ngươi, ta có thể hiểu được, nhưng những người khác... Thuốc điều chỉnh gen, đan dược cũng không phải dễ luyện.”

Hoàng Đông Kiệt thể hiện cảm xúc khó xử lại đau lòng.

Hết chương 737.
Bình Luận (0)
Comment