“Anh, cám ơn ngươi.”
Tô Manh Manh nói.
“Ngươi không cần khách sáo với ta như vậy. Lúc trước ngươi cho ta đồ ăn, quần áo, tiền bạc, ta vẫn ghi tạc trong lòng.”
“Tặng đồ ăn? Tặng quần áo? Cho tiền sao?”
Tô Manh Manh bối rối ngước nhìn Hoàng Đông Kiệt, nàng đã tặng hơi ấm cho một số người khó khăn cần giúp đỡ, nhưng nàng lại không nhớ rằng mình đã tặng cho Hoàng Đông Kiệt.
“Người ăn xin, hẳn là trước đây ngươi đã tặng ấm áp cho rất nhiều người ăn xin. Những người ăn xin bẩn thỉu đến mức chắc ngươi cũng không nhớ nổi bọn họ trông như thế nào.”
“Ta là một trong những người ăn xin được ngươi giúp đỡ.”
Hoàng Đông Kiệt xoa xoa đầu nhỏ của Tô Manh Manh, mỉm cười.
“A, không thể nào, anh, trước đây ngươi là ăn xin sao?”
Tô Manh Manh không thể tin.
“Ha ha, đừng kinh ngạc như vậy, ai không có lúc nghèo túng chứ?”
Hoàng Đông Kiệt mỉm cười.
“Không trách ngươi lại chăm sóc ta nhiều như vậy, thì ra là vì vậy.”
Trước đây Tô Manh Manh thường gọi anh đẹp trai nhưng bây giờ nàng đã bỏ từ “đẹp trai” đi rồi. Khí tức trên cơ thể Hoàng Đông Kiệt khiến nàng cảm thấy rất thoải mái, bây giờ nàng đã muốn dán lên người Hoàng Đông Kiệt.
“Đã đến lúc ra ngoài gặp người nhà rồi, để người nhà lo lắng lâu không tốt đâu.”
Hoàng Đông Kiệt thả Tô Manh Manh xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Manh Manh, mở cửa bước ra ngoài.
“Cái này, cái này!”
Tô Vũ Đình và Tô Minh Đạo thấy vết sẹo trên mặt em gái mình biến mất, nụ cười sống động trở lại trên khuôn mặt em gái, bọn họ kích động hơn bất kỳ ai khác.
Cả hai người bọn họ vây quanh em gái, chào đón, ôm nàng, nâng nàng lên.
Cha con Tô Bình Phong thì khác, khi thấy vết sẹo trên mặt Tô Manh Manh biến mất, bọn họ đều kinh ngạc nhìn Hoàng Đông Kiệt.
Hiển nhiên bọn họ nhận ra Hoàng Đông Kiệt cũng là Dị Năng Giả trị liệu hiếm thấy.
Thế lực lượng lớn như phòng khám Kính Hồ có ba bốn Dị Năng Giả trị liệu.
Nước Diệu Hạ có Dị Năng Giả trị liệu hay không bọn họ không biết, mặc dù có, cũng có thể bị phía chính phủ che giấu.
Bởi vậy có thể thấy được Dị Năng Giả trị liệu rất thưa thớt, đáng quý.
Ai có thể ngờ rằng một Dị Năng Giả trị liệu cấp bảo vật quốc gia như vậy lại ở ngay trước mặt bọn họ.
Điều khiến bọn họ thực sự sốc là đây là dị năng đầu tiên của Hoàng Đông Kiệt.
Có thể tùy ý thay đổi diện mạo thành người khác, có thể điều khiển gương, lại thêm năng lực chữa bệnh, Hoàng Đông Kiệt ẩn giấu bao nhiêu bí mật?
Bọn họ nhìn Hoàng Đông Kiệt bằng đôi mắt rất rực lửa, bọn họ hận không thể biến Hoàng Đông Kiệt thành người một nhà của mình.
Ánh mắt bọn họ nhìn Tô Vũ Đình, đang suy nghĩ làm sao đưa Tô Vũ Đình lên.
“Cảm ơn!”
Tô Vũ Đình đặt em gái mình xuống, đan các ngón tay vào nhau, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Hoàng Đông Kiệt.
“Không cần khách sáo!”
Hoàng Đông Kiệt thản nhiên nói.
Tô lão gia tử bọn họ thấy Tô Vũ Đình không có tương lai như vậy, xem ra bọn họ phải giúp đỡ tạo cơ hội nên mời Hoàng Đông Kiệt ăn cơm.
“Manh Manh, ngoan, đừng quấy rầy bác sĩ Hoàng ăn cơm.”
Người Tô gia thấy Tô Manh Manh đang bám dính lấy Hoàng Đông Kiệt rồi nhìn sang Tô Vũ Đình không dám lại gần Hoàng Đông Kiệt, bọn họ tức giận.
Chẳng lẽ Tô gia chỉ có thể tặng nhỏ không tặng thể lớn, nhưng bất cứ ai sáng suốt đều có thể nhìn ra Hoàng Đông Kiệt chỉ coi Tô Manh Manh là em gái.
“Biết rồi!”
Khi Tô Manh Manh thấy người nhà không cho nàng bám vào Hoàng Đông Kiệt, nàng bĩu môi ngồi thẳng dậy.
Tô gia muốn tạo chủ đề cho Hoàng Đông Kiệt và Tô Vũ Đình trên bàn ăn, nhưng trong bữa ăn nói quá nhiều cũng không tốt nên chỉ có thể đợi đến sau bữa ăn.
Lấp đầy dạ dày xong, Hoàng Đông Kiệt theo Tô gia vào sảnh chính.
Tô Manh Manh muốn bò về phía Hoàng Đông Kiệt lại bị chị gái ôm ngồi trên sô pha, muốn vùng vẫy nhưng chị không cho, chỉ có thể bất mãn bĩu môi.
“Bác sĩ Hoàng, đây là giấy chứng nhận bất động sản của phòng khám. Chúng ta đã mua lại cửa hàng mặt tiền từ Mạc Văn Lương.”
“Chúng ta cũng mua hai ba cửa hàng mặt tiền cách vách, kể cả tầng hai phía trên.”
“Chúng ta đã phái người đi tu sửa, tân trang lại, mở tường, mở rộng không gian. Nó lớn hơn phòng khám trước đó mấy lần.”
“Bây giờ phòng khám đã được cải tạo. Nó có khu sinh hoạt độc lập, phòng luyện đan, phòng thí nghiệm đa năng, vân vân. Có đủ mọi thứ ngươi cần.”
“Ta đã nhờ người chuyển quyền sở hữu phòng khám bệnh cho bác sĩ Hoàng. Nếu bác sĩ Hoàng không nhận, Tô gia chúng ta cảm thấy chúng ta nợ người nhiều hơn.”
Tô lão gia tử đẩy tất cả giấy chứng nhận bất động sản, các giấy tờ hợp lệ khác đến trước mặt Hoàng Đông Kiệt, Hoàng Đông Kiệt cầm giấy chứng nhận bất động sản lên xem, quả thực có tên hắn viết trên đó.
“Ta đây sẽ không khách sáo nhận lấy.”
Hoàng Đông Kiệt không khách sáo, thà có một chỗ cố định để an cư còn tốt hơn là phiêu bạc nơi nơi.
Về phần Tô gia, lần này bọn họ tặng một căn nhà, lần sau sẽ tặng con gái.
Tô gia thấy Hoàng Đông Kiệt nhận quà trên mặt đều tươi cười, đây là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp.
“Bác sĩ Hoàng, phòng khám lớn như vậy, ngươi phải thuê mấy người phụ tá, nếu không nhiều bệnh nhân ngươi sẽ bận rộn.”
Tô lão gia tử đề nghị.
“Không cần, ta quen ở một mình rồi, nếu đông người sẽ vướng chân vướng tay. Ta không chữa trị cho tất cả bệnh nhân. Nếu có bệnh nặng phải nhập viện, ta sẽ cho bọn họ đi bệnh viện lớn.” “Dù sao ta cũng sẽ không làm mình mệt, ta chỉ chịu trách nhiệm một số bệnh nhẹ nhẹ, nếu thất sự không được thì mỗi ngày hạn chế số lượng, chữa trị cho một trăm năm mươi bệnh nhân là đủ rồi.”
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói.
“Bác sĩ Hoàng, ta có một yêu cầu quá đáng.”
“Mời nói!”
“Cháu gái này của ta từ khi tốt nghiệp đến nay chưa có việc làm đáng kể, suýt chút nữa được chúng ta chiều chuộng tới hư...”
“Chúng ta thực sự không muốn thấy nàng vô công rồi nghề như thế này. Xin bác sĩ Hoàng hãy cho nàng một cơ hội thực tập, để nàng làm việc trong phòng khám của ngươi để trau dồi kỹ năng.”
Sự sắc bén của Tô lão gia tử lộ rõ, thấy Hoàng Đông Kiệt không thuê trợ lý, giả vờ đáng thương ban ơn, đồng thời tạo cơ hội cho Hoàng Đông Kiệt và cháu gái tiếp xúc.
Tô Vũ Đình sửng sốt một chút, sao nàng lại vô công rồi nghề chứ?
Nàng không phải đang hỗ trợ cho công ty của mình sao, nhưng khi nàng nghĩ ông nội đã tạo cơ hội cho nàng tiếp xúc với Hoàng Đông Kiệt, nàng lại không nói gì.