Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 742 - Chương 742. Chiêu Mộ

Chương 742. Chiêu mộ
Chương 742. Chiêu mộ

“Nàng? Nàng không biết gì về y học. Nàng không thể làm được công việc y tá. Công việc quét dọn, lau sàn thì lại tủi thân nàng. Ta nghĩ vẫn là...”

Hoàng Đông Kiệt không ngờ tô lão gia tử mới vừa tặng nhà xong, một khắc cũng không ngừng kinh doanh, quay qua tặng cháu gái.

“Nàng có thể học. Nàng học rất nhanh. Cho nàng vài ngày, nàng cơ bản sẽ học được y tá. Xin bác sĩ Hoàng cho nàng một cơ hội.”

Tô lão gia tử nói.

Tô Vũ Đình cũng căng thẳng, nhìn Hoàng Đông Kiệt bằng anh mắt khô khốc, nàng rất mong Hoàng Đông Kiệt đồng ý yêu cầu của ông nội.

“Mới vừa nhận nhà nên cũng không thể từ chối các ngươi được.”

“Như vậy đi, cho nàng học vài ngày. Lúc cảm thấy gần như học được rồi thì hãy đến để ta kiểm tra. Nếu nàng vượt qua bài kiểm tra, ta sẽ chấp nhận.”

Hoàng Đông Kiệt nghĩ tới phòng khám quá lớn, sống một mình cũng hơi quạnh quẽ, có một mỹ nữ ở cùng cũng vui mắt.

“Cảm ơn bác sĩ Hoàng đã cho cơ hội này. Con gái ta sẽ không làm ngươi thất vọng đâu.”

Tô Giang Hào thấy con gái mình ngây ngốc đến mức không trả lời được, chỉ có thể thay mặt nàng cảm ơn.

“Thời gian không còn sớm, ta về trước.”

Hoàng Đông Kiệt đứng dậy cáo biệt, Tô gia cảm thấy Hoàng Đông Kiệt vội vàng quay lại xem nhà, cũng không giữ Hoàng Đông Kiệt lâu hơn nên tiễn Hoàng Đông Kiệt ra cửa.

“Anh, ta có thể đến tìm ngươi chơi không?”

“Muốn tới thì tới, lúc nào cũng được.”

Tô gia cho một chiếc ô tô sang trọng đưa Hoàng Đông Kiệt về, Hoàng Đông Kiệt ngồi trong xe sang vẫy tay chào Tô Manh Manh.

“Ta, ta...”

“Hãy cố gắng, công việc của một y tá không hề dễ dàng.”

Hoàng Đông Kiệt thấy Tô Vũ Đình do dự, cũng không quan tâm nàng muốn nói gì, chỉ để lại một lời rồi để tài xế lái xe rời đi.

“Em gái, mặc dù ta không hiểu phụ nữ các ngươi, nhưng ngươi như vậy là không được.”

“Hắn không phải là một người đàn ông bình thường.”

Tô Minh Đạo nói xong này đó ôm Tô Manh Manh quay trở về.

“Hắn cứu ngươi, lại trợ giúp Tô gia tiêu diệt kẻ thù truyền kiếp Phục Hổ bang, lại khôi phục em gái về trạng thái hoạt bát đáng yêu, người đàn ông ưu tú như vậy, ngươi thích cũng không có gì bất ngờ!”

“Nhưng hắn là chân long, tầm nhìn cao hơn tất cả, phụ nữ bình thường không lọt được vào mắt hắn, ngươi có thể thành công hay không phải nhìn năng lực của ngươi.”

Tô lão gia tử để lại vài lời rồi quay về nghỉ ngơi.

“Cha, dạy ta đi!”

Tô Giang Hào nhìn trái nhìn phải, xác định con gái đang tìm kiếm câu trả lời từ mình, nhưng những thứ lộn xộn này hắn lại không biết.

“Ta nên nói thế nào nhỉ? Lúc đó ta và mẹ ngươi cũng là mơ hồ ở bên nhau. Ta...”

“Xin lỗi, ta hỏi nhầm người rồi!”

Tô Vũ Đình chợt nhận ra mình đã hỏi nhầm người, chuẩn bị đi tìm quản gia thông báo tuyển dụng y tá trưởng dạy việc cho nàng.

“Ai, quỷ mới biết tình tình ái ái của người trẻ tuổi các ngươi, ở thời của chúng ta... Thôi đi, không nói nữa.”

Tô Giang Hào thấy con gái mình đã rời đi, ngoài cửa chỉ có mấy người gác cổng, kể chuyện của mình cho những người gác cổng biết sao, đùa gì chứ?

Nghĩ đến Phục Hổ bang vừa bị tiêu diệt, còn có rất nhiều chuyện phải làm, hắn cũng không ở trang viên nữa, lên xe đi tổng bộ Thiên Nghĩa bang...

Nhìn thấy phòng khám trước mắt đã thay đổi rất nhiều, Hoàng Đông Kiệt biết Tô gia đã bỏ rất nhiều công sức.

Đẩy cửa bước vào, mùi nồng nhất là mùi thuốc, Tô gia đã mang vào rất nhiều dược liệu tốt cho hắn.

Đại sảnh của phòng khám rất gọn gàng, sạch sẽ, có robot chuyên môn quét tước dọn vệ sinh.

Hoàng Đông Kiệt bước vào nhìn xung quanh khá hài lòng, bên trong có một không gian rộng lớn, bao gồm khu sinh hoạt độc lập, phòng luyện đan, phòng thí nghiệm đa năng, phòng phẫu thuật các loại, Tô gia đều có thể đáp ứng được mọi thứ trong cuộc sống và công việc.

Hoàng Đông Kiệt cũng không vội khai trương, nghỉ ngơi hai ba ngày trước khai trương, treo biển báo tạm thời đóng cửa.

Hắn tắm rửa sạch sẽ, ngủ một giấc, thức dậy vào ngày hôm sau.

Hoàng Đông Kiệt đang nhàn nhã nằm trên ghế sô pha chơi game, vì là ban ngày nên cửa không đóng, có người bước vào, không chỉ một người.

“Tìm một chỗ ngồi đi trước đi, chờ ta chơi xong game này chúng ta sẽ nói chuyện.”

Hoàng Đông Kiệt không cần ngẩng đầu cũng biết là em trai mang người đến.

Bọn người Chu Long Tường thấy thế cũng không quấy rầy Hoàng Đông Kiệt chơi game, tìm một chỗ ngồi xuống, yên tĩnh chờ Hoàng Đông Kiệt chơi xong.

Một lúc sau, Hoàng Đông Kiệt buông điện thoại di động xuống, tâm tình vui vẻ, liên tiếp thắng mấy ván.

“Anh hai, vị này chính là...”

“Ta biết, Nguyệt Luân Chu Long Tường.”

Hoàng Khải đang định giới thiệu Chu Long Tường thì Hoàng Đông Kiệt xua tay tỏ ý biết.

“Bác sĩ Hoàng vậy mà lại biết ta, chắc là ngươi cũng đoán được mục đích ta đến thăm.”

Chu Long Tường mỉm cười.

“Vào nói chuyện đi!”

Hoàng Đông Kiệt đứng dậy, đưa Chu Long Tường đến phòng khách, để những Thủ Dạ Nhân khác, bao gồm cả Hoàng Khải ở trong đại sảnh bên ngoài.

“Chúng ta muốn chiêu mộ bác sĩ Hoàng. Chỉ cần Hoàng Đông Kiệt ngươi đồng ý tham gia cùng chúng ta, điều kiện ngươi muốn thế nào cũng được.”

Chu Long Tường thử yêu cầu Hoàng Đông Kiệt.

Hắn biết khả năng Hoàng Đông Kiệt gia nhập bọn họ là rất thấp, nhưng hắn vẫn muốn thử, biết đâu lại thành công.

“Các ngươi muốn chiêu mộ ta, nhưng ta không có nhiều thời gian để phục vụ các ngươi.”

Hoàng Đông Kiệt phẩm trà bình thản nói.

“Vậy hãy trở thành bác sĩ riêng của chúng ta. Bác sĩ riêng của Thủ Dạ Nhân có quyền lực rất lớn ở tỉnh Đông Hải.”

“Chỉ cần bác sĩ riêng cần, có thể kêu gọi tất cả nhân viên y tế của bệnh viện địa phương đến sử dụng.”

“Các bác sĩ riêng có nhiều tự do hơn. Bọn họ không phải phục vụ chúng ta toàn thời gian. Chúng ta chỉ kêu gọi các bác sĩ riêng khi chúng ta có thương thế khẩn cấp.”

“Bác sĩ Hoàng, điều kiện vẫn như trước. Chỉ cần ngươi đồng ý trở thành bác sĩ riêng của chúng ta, điều kiện tùy ngươi.”

Để giữ lại Hoàng Đông Kiệt, Chu Long Tường đã dành cho hắn đủ sự chân thành, chỉ cần điều kiện của Hoàng Đông Kiệt không quá đáng, Chu Long Tường sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng hắn.

“Các ngươi có thành ý như vậy, ở chỗ canh đêm các ngươi có thể treo một tấm biển bác sĩ riêng, nhưng ta có những quy định, điều kiện của riêng mình.”

Hoàng Đông Kiệt mỉm cười.

“Mời nói!”

Chu Long Tường trên mặt tràn đầy vui mừng, bước tiếp theo chính là xem Hoàng Đông Kiệt đưa ra điều kiện gì.

Hết chương 742.
Bình Luận (0)
Comment