Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 75 - Chương 75. Lần Này Thật Sự Chết Hẳn Rồi!

Chương 75. Lần này thật sự chết hẳn rồi!
Chương 75. Lần này thật sự chết hẳn rồi!

Căn cứ vào phương hướng truy tung của Cổ chỉ dẫn, Thẩm Hàm Nguyệt rất nhanh đã đuổi kịp Hoàng Thiên Trấn.

"Tiểu ca ca, chờ ta một chút."

Hoàng Thiên Trấn vừa nghe liền dừng bước, nhìn lại, hắn nhìn thấy Thẩm Hàm Nguyệt đang chạy về phía hắn.

"Sao ngươi lại chạy trở về rồi?"

Hoàng Thiên Trấn hiếu kỳ hỏi.

"Ta quên đưa ngươi một món quà."

Thẩm Hàm Nguyệt chạy đến trước mặt Hoàng Thiên Trấn rất gần, cảm giác sắp dính vào với nhau.

"Quà gì?"

Hoàng Thiên Trấn cũng tò mò, quà gì khiến cho Thẩm Hàm Nguyệt phí sức quay lại tặng như vậy.

"Chính là..."

Đột nhiên Thẩm Hàm Nguyệt liền nhón chân lên, nhanh chóng hôn lên môi của Hoàng Thiên Trấn. Hời hợt lướt qua môi, sau đó nàng đỏ mặt chạy ra ngoài.

"Tiểu ca ca, không được quên ta đấy, ta sẽ ở Trùng Cốc chờ ngươi đến tìm ta."

Thẩm Hàm Nguyệt chạy cách một khoảng rất dài mới quay đầu lại nhắc nhở Hoàng Thiên Trấn không được quên nàng, sau đó nàng liền cười hi hi biến mất ở nơi xa.

.....

Hoàng Thiên Trấn ngơ ngác đứng tại chỗ, như thể vẫn chưa bừng tỉnh từ chuyện vừa rồi. Hồi lâu, Hoàng Thiên Trấn mới dần dần tỉnh táo lại!

"Ta... Ta có tài đức gì chứ?"

Hoàng Thiên Trấn cũng không ngờ tới Thẩm Hàm Nguyệt sẽ thích hắn, có một tỷ tỷ, hiện tại lại tới một muội muội. Điều này khiến cho hắn rất có cảm giác mang tội, rất sợ bản thân sẽ có lỗi với tình cảm của các nàng.

Cũng sợ bản thân sẽ phụ lòng hai tỷ muội này.

Nhưng nhớ tới mấy ngày chung sống với hai tỷ muội, trên mặt của hắn cũng hiện ra nụ cười.

Hơn nữa nhớ đến sự hoạt bát quỷ quái cùng nghịch ngợm gây sự của Thẩm Hàm Nguyệt, nụ cười trên mặt của Hoàng Thiên Trấn càng đậm hơn.

"Phụ Vương, ngươi nói không hoàn toàn đúng, nữ nhân bên ngoài không hoàn toàn là cọp cái, cũng có nữ nhân dịu dàng dễ thương khiến cho người ta thương tiếc."

"Ta đã gặp rồi.”

"Phụ Vương, nữ nhân dịu dàng dễ thương cứ giao cho ta đi. Mấy loại như cọp cái cứ giao cho Phụ Vương ngươi, như vậy, ngươi cũng biết được mấy ngày nay ta trải qua như thế nào."

Hoàng Thiên Trấn cũng không biết sao, hắn thật sự hy vọng Phụ Vương có thể gặp phải cọp cái, như vậy, Phụ Vương có thể trải nghiệm được khoái lạc khác.

"Mau, ghi chép lại trọng điểm của những lời này, nhất định phải đem lời mà hắn nói tỉ mỉ truyền lại cho Vương gia, ta tin rằng Vương gia nghe được lời này của nhi tử nhà mình, sẽ rất cảm động."

Cái tốt không học, chuyên học cái xấu, đám người Bạch Đấu Thăng núp trong bóng tối đã ghi chép lại cặn kẽ lời của Hoàng Thiên Trấn.

Bọn họ làm như vậy, không phải là bởi vì Hoàng Thiên Trấn rải cẩu lương cho bọn họ.

Cũng không phải là bởi vì bọn họ ngưỡng mộ, đơn thuần là bọn họ không quen nhìn thứ ái tình này. Chậc chậc, sao lại có mùi giấm chua vậy chứ?

Nhìn thấy muội muội nhảy nhót trở về, tỷ tỷ Thẩm Hàm Nghiên tò mò, lén hỏi muội muội đã tặng lễ vật gì. Muội muội lại làm ra vẻ bí ấp a ấp úng, không nói cho tỷ tỷ nàng biết nàng đã tặng cái gì, chọc cho tỷ tỷ gấp gáp bắt lấy muội muội tra khảo.

Lương Hưng Thần như thể không nhìn thấy cảnh tượng hai tỷ muội đùa giỡn, hắn tiếp tục dẫn đường, hắn cũng không hỏi Nhị tiểu thư cụ thể đi làm cái gì.

Ánh mắt của hắn thoắt ẩn thoắt hiện, không ai biết trong lòng của hắn đang suy nghĩ cái gì.

Rất nhanh ba người bọn họ đã đi tới trong một trấn nhỏ, Lương Hưng Thần sắp xếp hai tỷ muội ở trong một nhà trọ nhỏ, đợi nghỉ ngơi một đêm rồi lên đường.

"Ta có một lão bằng hữu ở gần đây, ta đi tụ họp với hắn một chút, hai người các ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta lại tiếp tục lên đường."

Hai tỷ muội Thẩm Hàm Nghiên tò mò, nơi nhỏ kiểu này lại có thể có lão bằng hữu của trưởng bối trong tộc, có thể làm lão bằng hữu của nhau, vậy chắc chắn cũng là cường giả Tông Sư.

Thành thị còn không có cường giả Tông Sư, ở một trấn nhỏ bé lại ẩn dấu một vị, nhưng mà hiếu kỳ thì hiếu kỳ, các nàng không phải là con nít, không phải là chuyện gì cũng phải hỏi tới cùng.

Cứ như vậy các nàng đi nghỉ ngơi, còn Lương Hưng Thần lại rời khỏi trấn nhỏ này.

Lương Hưng Thần nói dối, hắn căn bản không hề có lão bằng hữu gì ở trấn nhỏ này cả.

Hắn rời đi là quay lại tìm Hoàng Thiên Trấn, rõ ràng hắn đã phát giác cái gì đó, hắn chuẩn bị len lén diệt trừ tai hoạ này. Nhờ vào sự chỉ dẫn của Cổ Truy Tung, Lương Hưng Thần rất nhanh đã tìm được Hoàng Thiên Trấn ở huyện Cổ Phong.

Hoàng Thiên Trấn nhìn thấy Lương Hưng Thần cũng rất bất ngờ, suy nghĩ một lát, trên mặt của hắn lộ ra vẻ tươi cười, hắn cho rằng Thẩm Hàm Nghiên cũng có món quà gì muốn tặng hắn, bảo Lương Hưng Thần đưa tới.

Hắn đang vui vẻ thân thiện chào đón, kết quả hắn nhìn thấy Lương Hưng Thần không nói hai lời, trực tiếp một chưởng đánh qua. Chân khí khổng lồ mà hung bạo trong nháy mắt hóa thành ấn chưởng cực đại hình thực, trực tiếp đánh cả người Hoàng Thiên Trấn bay ra.

"Oanh"

Hoàng Thiên Trấn trực tiếp đập ngã một căn phòng, cả người bối rối thổ huyết nằm ở trong đống phế tích.

Người ở chung quanh nghe thấy động tĩnh như vậy, đã sớm co cẳng chạy ra xa, bọn họ cũng không muốn bị ảnh hưởng lần nữa.

"Vì sao?"

Hoàng Thiên Trấn cảm giác xương sườn của mình đã gãy hai, ba cái, khí huyết trong cơ thể hỗn loạn bất thường, nội lực cũng không vận lên được dù chỉ một chút.

Hắn không nhúc nhích được, thân thể của hắn đã không nghe theo hắn sai khiến.

Tùy ý một chưởng liền đánh hắn thành dáng vẻ này, khoảng cáchgiữa Tiên Thiên và Tông Sư lại lớn như vậy sao?

Lúc này thứ mà Hoàng Thiên Trấn để ý không phải thương thế trên người hắn, điều hắn muốn biết là Lương Hưng Thần tại sao phải xuất thủ công kích hắn.

"Vốn dĩ loại tiểu nhân vật như ngươi, bình thường ta đều sẽ không để vào mắt, thậm chí có thể coi ngươi là ngọn cỏ nhành hoa ven đường."

"Nhưng mà ngươi đã phạm phải cấm kỵ không nên phạm, ngươi không nên khiến đại tiểu thư nảy sinh tình cảm đối với ngươi, điều này đủ để khiến ta coi ngươi trở thành côn trùng có hại mà diệt trừ."

Lương Hưng Thần từng bước một đi về phía Hoàng Thiên Trấn, tay của hắn đã đặt ở trên kiếm, hiển nhiên muốn tiễn Hoàng Thiên Trấn một đoạn đường cuối cùng.

"Chỉ vì cái này, ngươi liền muốn giết ta, chẳng lẽ đại tiểu thư nhà các ngươi không thể thích người khác."

Hoàng Thiên Trấn không rõ, lão nhân này có phải bị bệnh hay không, tiểu thư nhà bọn họ thích hắn, là lỗi của hắn à?

"Bởi vì ngươi không xứng, cho nên ngươi phải chết."

Lương Hưng Thần liền muốn động thủ, kết quả mới rút kiếm ra, trên mặt hắn liền ra hiện một tia kinh nghi, trên người của Hoàng Thiên Trấn có Cổ Trùng, hơn nữa còn là hai Cổ Trùng đặc thù.

Hắn thân là trưởng lão của Trùng Cốc, mặc dù thứ am hiểu nhất là sử dụng kiếm, nhưng Cổ Thuật hắn cũng không yếu, sau khi tới gần Hoàng Thiên Trấn, đương nhiên cảm ứng được trên người của Hoàng Thiên Trấn có dao động yếu ớt của Cổ Trùng.

"Là tiểu thư để lại cho ngươi? Loại người như ngươi xứng sở hữu Cổ Trùng của Trùng Cốc chúng ta ư?"

Lương Hưng Thần nhấc tay lên, năm ngón tay mở ra hướng về phía Hoàng Thiên Trấn, nhất thời Hoàng Thiên Trấn bị chân khí của Lương Hưng Thần nhiếp khống ở giữa không trung. Nhiếp khống Hoàng Thiên Trấn ở giữa không trung, khoé miệng của Lương Hưng Thần liền bắt đầu lẩm bẩm, hiển nhiên là dùng cổ ngữ thuật đặc thù dẫn Cổ Trùng trên người Hoàng Thiên Trấn ra ngoài.

Hắn chuẩn bị lấy Cổ trên người của Hoàng Thiên Trấn ra, giết Hoàng Thiên Trấn.

Khi con Cổ thứ nhất xuất hiện từ trong ngực của Hoàng Thiên Trấn, cả người Lương Hưng Thần liền bị kinh hãi, đó là Hồ Điệp Cổ, lại là độc tình.

Đó là Hồ Điệp Cổ của đại tiểu thư, Hồ Điệp Cổ xuất hiện ở trên người của tên tiểu tử này, cũng có nghĩa đại tiểu thư đã… Lương Hưng Thần liền tức giận, đại tiểu thư chính là Thánh Nữ Trùng Cốc, thân phận vô cùng cao quý, người đàn ông này làm sao xứng với đại tiểu thư.

Đại tiểu thư làm sao vậy, sao lại đem trái tim cùng thân thể của mình giao cho nam nhân này.

Lương Hưng Thần hiện tại thật sự muốn đem Hoàng Thiên Trấn chém ngàn vạn vết đao, nhưng hắn không thể, Hồ Điệp Cổ ở trên người Hoàng Thiên Trấn, giết Hoàng Thiên Trấn, đại tiểu thư sẽ xảy ra chuyện.

Hồ Điệp Cổ vừa ra, Lương Hưng Thần liền không còn lòng giết Hoàng Thiên Trấn nữa.

Sát tâm không còn, nhưng hắn chính là chướng mắt Hoàng Thiên Trấn, luôn cảm thấy là tiểu tử này giở âm mưu quỷ kế lừa đại tiểu thư.

Hắn còn chưa nghĩ ra làm sao giáo huấn Hoàng Thiên Trấn, con Cổ thứ hai từ trên người Hoàng Trấn hiện ra.

Con Cổ thứ hai vừa xuất hiện, thân thể của Lương Hưng Thần đột nhiên cứng đờ, chân khí dừng lại một chút, Hoàng Thiên Trấn trực tiếp từ không trung ngã xuống.

Kim Tằm Cổ của nhị tiểu thư, nhị tiểu thư cũng đem Kim Tằm Cổ tặng cho tiểu tử này.

Lương Hưng Thần thật là muốn thổ huyết, sự quý hiếm của Kim Tằm Cổ, Nhị tiểu thư không phải có thể không biết.

Nhưng nhị tiểu thư vẫn đem tặng Thánh Cổ quan trọng như vậy, nói cách khác nhị tiểu thư đối với tiểu tử này cũng… Lương Hưng Thần rút kiếm muốn chém tới, nhưng kiếm đến giữa không trung, hắn lại không chém xuống được.

"Ngươi… được, ngươi được lắm, ta cho rằng ngươi chỉ lừa gạt trái tim của đại tiểu thư chúng ta, không ngờ rằng ngươi ngay cả trái tim của của nhị tiểu thư chúng ta cũng lừa gạt."

"Hai vị tiểu thư thêm Kim Tằm Cổ, ngươi, ngươi…"

Lương Hưng Thần trừng mắt giận dữ nhìn Hoàng Thiên Trấn, rồi lại không làm gì được Hoàng Thiên Trấn.

"Đây là Kim Tằm Cổ, là khi đó…"

Hoàng Thiên Trấn cũng nhìn thấy hai Cổ Trùng chui ra từ thân thể hắn, nghe thấy Lương Hưng Thần nói một trong đó là Kim Tằm Cổ. Ánh mắt của hắn hơi lóe lên, hắn biết Kim Tằm cổ làm sao mà chạy đến trên người mình.

Vốn dĩ đây mới là món quà thực sự mà Thẩm Hàm Nguyệt tặng cho hắn, khi Thẩm Hàm Nguyệt hôn hắn, Thẩm Hàm Nguyệt đã lén đưa Kim Tằm Cổ vào trong cơ thể hắn.

Hồ Điệp Cổ cùng Kim Tằm Cổ sau khi không chịu ảnh hưởng của Lương Hưng Thần, liền chui trở về trong cơ thể của Hoàng Thiên Trấn.

Hồ Điệp Cổ có tác dụng gì không biết, Kim Tằm Cổ lại đang nỗ lực chữa trị và phụng dưỡng ngược thương thế trên người Hoàng Thiên Trấn.

"Haizz"

Nghĩ đến nổi giận cũng mất công, Lương Hưng Thần chậm rãi bình tĩnh lại thở dài một hơi, hiện tại hắn ngay cả tâm tư giáo huấn Hoàng Thiên Trấn cũng không có, việc này vẫn là giao cho Cốc Chủ phiền não thôi.

"Tiểu tử, vận mệnh của ngươi đã không phải là ta có thể quyết định, trước khi Trùng Cốc tuyên phán chế tài dành cho ngươi, cố mà trân quý thời gian còn sống của ngươi đi."

Lương Hưng Thần nói xong cũng xoay người đi ra ngoài, mới đi chưa được mấy bước hắn liền ngừng lại.

"Nếu như Trùng Cốc không có chế tài cho người, trong vòng ba năm ngươi nhất định phải tới Trùng Cốc thành hôn cùng đại tiểu thư."

"Nếu không, qua ba năm, độc tình trong cơ thể đại tiểu thư sẽ dày vò đại tiểu thư không còn nhân dạng, đối với ngươi cũng giống vậy."

Lương Hưng Thần cảm thấy nếu như hai vị tiểu thư cực lực ngăn cản, Trùng Cốc không nhất định có thể cho Hoàng Thiên Trấn chế tài, để phòng ngừa lỡ như.

Để đại tiểu thư không phải chịu dày vò, hắn nhắc nhở Hoàng Thiên Trấn đừng quên trong cơ thể hắn cũng có độc tình. Nhắc nhở xong, hắn liền rời đi.

"Chẳng trách Thẩm Hàm Nghiên ước định với ta, bảo ta ba năm sau đến tìm nàng, thì ra là bởi vì độc tình."

Từ trong lời nói của Lương Hưng Thần, Hoàng Thiên Trấn đương nhiên đoán được một con Cổ khác trong cơ thể mình là độc tình.

Độc tình chắc là lúc hắn cùng Thẩm Hàm Nghiên kết hợp đã đi vào trong cơ thể hắn.

Hoàng Thiên Trấn nhìn chung quanh, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, hắn cảm giác bản thân ra khỏi nhà quá dễ dàng bị ăn đòn, tất cả cái này là chuyện gì vậy?

Có Kim Tằm Cổ chữa trị, thân thể của Hoàng Thiên Trấn rất nhanh đã có thể hoạt động như thường, nhìn thấy người của nha môn rề rà lúc này mới tới, hắn lắc đầu.

Lấy lệnh bài thân phận ra, thưởng cho chủ trọ một chút bạc, hắn liền rời đi trong ánh mắt vui vẻ cung kính của bọn hắn.

Lương Hưng Thần đi ra khỏi huyện Cổ Phong liền nhanh chóng đi về tiểu trấn mà các tiểu thư đang đợi, chỉ là dọc nửa đường, hắn bị một nam nhân mang mặt nạ ngăn lại.

Lương Hưng Thần cảnh giác nhìn nam nhân đeo mặt nạ, ánh mắt của nam nhân đeo mặt nạ cũng trừng trừng nhìn hắn, không cần đặt câu hỏi, Lương Hưng Thần cũng biết nam nhân mặt nạ này là đặc biệt xông về phía hắn.

"Bằng hữu, đặc biệt ở chỗ này đợi ta, không biết vì chuyện gì vậy?"

Cơ bắp của Lương Hưng Thần đang co lại, hắn cảm nhận được rõ ràng nam nhân mặt nạ này không đơn giản. Nam nhân mặt nạ không nói lời nào, giơ tay lên chính là một chưởng đánh qua.

Chân khí hùng bạo cuồng dã giống như mây đen ép thành liên miên không dứt bao trùm lên, chưởng ấn khổng lồ như đại thế trời đất nghiền ép về phía Lương Hưng Thần.

“Vù”

Lương Hưng Thần gia tăng tốc độ, chân khí toàn thân cũng sôi trào.

Hắn cảm giác được nguy hiểm, ngừng thở, hắn tập trung tinh thần, phát ra một kiếm chí cao đối với chưởng ấn hư không thực chất. Loan Nguyệt Kiếm hơn hai mươi mét giống như ánh sáng ban mai xé rách đêm tối đón nhận chưởng ấn của nam nhân mặt nạ.

"Cái gì?”

Lương Hưng Thần trừng mắt, hắn nhìn thấy một màn khiến cho hắn sợ hãi, khoảnh khắc Loan Nguyệt Kiếm xé rách tất cả đụng tới chưởng ấn kia, liền trực tiếp hóa thành ánh sáng tiêu tán.

Trong nháy mắt, chưởng ấn khổng lồ thực chất trực tiếp đánh bay Lương Hưng Thần ra ngoài.

Thân thể của Lương Hưng Thần liền giống như đạn pháo cuồng bạo nổ tung toàn bộ sự vật cản đường của hắn, từng cây đại thụ ngã xuống, mãi đến khi Lương Hưng Thần đập vào một cây đại thụ đường kính năm mét mới ngừng lại được.

"Ục"

Thân thể vừa dừng lại, phản chấn cực đại khiến cho Lương Hưng Thần trực tiếp nôn ra rất nhiều máu.

Lương Hưng Thần đã không bò dậy nổi, cho dù vừa rồi hắn đã dùng chân khí che chở toàn thân, hắn cũng không chống đỡ nổi chưởng ấn hủy diệt toàn bộ sinh cơ.

"Ngươi ngươi là cường giả Thiên Bảng!"

Ánh mắt của Lương Hưng Thần kinh hãi nhìn nam nhân mặt nạ phía xa, có thể một chưởng đánh hắn thành dáng vẻ này, chỉ có cường giả trên Thiên Bảng, hơn nữa cái tên... ít nhất ... Ở trong top 30.

"Ngươi là ai? Tại sao muốn giết ta?"

Lương Hưng Thần không rõ, hắn làm sao lại trêu chọc sự trấn áp thô bạo của cường giả Thiên Bảng, nam nhân mặt nạ này rốt cuộc là ai, tại sao phải ẩn dấu diện mạo động thủ với hắn.

Ngay khi Lương Hưng Thần đang nghi hoặc trùng trùng, nam nhân mặt nạ xoay người rời đi. Điều này khiến cho Lương Hưng Thần cả người đều bối rối, không phải tới giết hắn sao?

Sao một chưởng đánh trọng thương hắn sau đó liền rời đi.

Lương Hưng Thần đang suy nghĩ không thông, hắn lại nhìn thấy năm người kỳ quái xuất hiện ở hiện trường, trong năm người có bốn người là cường giả Tông Sư.

Rõ rồi.

Sau khi năm người kia xuất hiện, cũng không có hành động bất lương gì, liếc nhìn hắn một cái như thể cười nhạo, năm người liền xoay người rời đi.

Đột nhiên, thân thể của Lương Hưng Thần chấn động.

Hắn đã nghĩ tới một người, cái người bị hắn một chưởng đả thương, Hoàng Thiên Trấn! Với tình cảnh này của hắn, đây không phải là lấy đạo của người trả lại cho người sao?

Lúc này ánh mắt của Lương Hưng Thần toàn là kinh sợ, thì ra cảm ứng của hắn trước đó vốn không phải ảo giác.

Trong khoảnh khắc hắn đả thương Hoàng Thiên Trấn, dao động khí tức của bốn vị Tông Sư mà hắn bất ngờ cảm ứng được không phải ảo giác, là thật, chính là bốn vị Tông Sư vừa mới xuất hiện kia.

"Hắn rốt cuộc là thân phận gì, tại sao có thể có bốn vị cường giả Tông Sư thêm với một vị cường giả Thiên Bảng trong top 30 làm hộ đạo giả."

Đầu óc của Lương Hưng Thần rối tung, hắn thực sự không đoán ra được thân phận của Hoàng Thiên Trấn.

Bởi vì Thánh Tử Đạo Tử của thế lực Siêu Nhiên đều không có được hộ đạo giả như vậy, đột nhiên xuất hiện một vị như thế, sau lưng của hắn rốt cuộc ẩn dấu thế lực kinh khủng đến nhường nào chứ?

"Vốn dĩ tưởng rằng hắn chỉ là tiểu nhân vật, ai ngờ rằng hắn là nhân vật Thái Tử của thế lực khủng bố nào đó."

"Không được, phải nhanh chóng quay về hỏi rõ các tiểu thư, hắn rốt cuộc là thân phận gì?"

Lương Hưng Thần dùng mấy viên thuốc, khó khăn bò dậy xuất phát về phía trấn nhỏ, hắn nhất định phải tìm hiểu rõ ràng thân phận của người trẻ tuổi kia mới được, hắn không muốn các tiểu thư bị lừa, hoặc là không muốn để cho Trùng Cốc gặp nạn.

"Ngươi cũng thật rảnh rỗi, loại chuyện nhỏ này cũng muốn quản."

Nhìn thấy nam nhân mặt nạ đã trở về, một người thân mặc y phục thêu mấy đóa Hồng Vân, đầu đội mũ sa màu nâu hệ chuông gió, đồng bọn đang ngồi ở trên tảng đá lớn oán thán.

Nam nhân mặt nạ không để ý đến sự oán thán của đồng bọn, hắn gỡ mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt người qua đường bình thản, hắn cởi y phục trên người.

Thay Hỏa Vân phục xếp ở trên tảng đá lớn, mặc Hỏa Vân phục vào, hắn liền đội nón lên. Khoảnh khắc khi hắn thay y phục xong, năm người Bạch Đấu Thăng cũng hiện thân ra.

"Các ngươi tại sao lại xuất hiện ở nơi đây, là chỉ lệnh của vương gia, hay là, Bạch Đấu Thăng đi lên liền đặt câu hỏi, hắn muốn biết người của Thánh Đình Hội có phải muốn cướp bát cơm của hắn hay không.

"Chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi đây, thấy có người ỷ già ức hiếp Đại Thế Tử, ta mới không nhịn được mà xuất thủ."

"Nhưng mà các ngươi yên tâm, nhiệm vụ mà Vương gia giao cho các ngươi, chúng ta đều biết. Cho nên ta chỉ ăn miếng trả miếng đả thương lão đầu kia, cũng không giết hắn."

Thành viên của Thánh Đình Hội mang mặt nạ xuất thủ trước đó, hoà nhã thân thiện nói.

"Lần sau không được viện cớ này nữa, nếu không các ngươi sẽ làm loạn kế hoạch của chúng ta."

Bạch Đấu Thăng thấy người của Thánh Đình Hội không phải tới cướp chén cơm, tính khí cũng khá hơn nhiều.

"Hiểu rồi, lần sau không có được sự cho phép của các ngươi, chúng ta sẽ không xuất thủ."

"Không có việc gì nữa, chúng ta xin cáo từ trước."

Hai vị thành viên của Thánh Đình Hội gật đầu với năm người Bạch Đấu Thăng rồi rời đi.

"Hắn có lẽ là đã uống Phục Sinh Đan, mới trong nháy mắt bộc phát ra lực lượng cường đại như vậy. Dựa theo bội suất của Bộc Xung Đan mà tính toán, uống Bộc Xung Đan, lực lượng của hắn sẽ tiếp cận cường giả Thiên Bảng."

"Hiện tại Thánh Đình Hội đã cường đại tới mức này rồi sao?"

Cho dù năm người Bạch Đấu Thăng hiểu không sâu đối với Thánh Đình Hội, nhưng vẻn vẹn từ hai người này liền nhìn ra, Thánh Đình Hội lộ ra một góc của tảng băng chìm cũng đã khiến cho năm người Bạch Đấu Thăng kinh hãi.

"Thánh Đình Hội càng ngày càng cường đại, cuối cùng chúng ta có thể mất đi giá trị hay không?"

Nam Kiếm Khách biến thái cảm thấy có áp lực, năm người bọn họ mặc dù cũng là một trong những lực lượng dưới trướng của Vương gia. Nhưng Thánh Đình Hội càng cường đại càng dễ dàng khiến Vương gia yêu thích, năm người bọn họ ở trước mặt Vương gia sẽ dần dần trở nên tầm thường

"Nghĩ gì thế, Thánh Đình Hội càng ngày càng cường đại, nhưng tác dụng của chúng ta mạnh hơn Thánh Đình Hội nhiều."

"Không sợ nói với các ngươi biết, Vương gia sáng lập Thánh Đình Hội không chỉ là để tiện hành sự, cũng là vì hai nhi tử của người."

"Nếu như các ngươi không tin, có thể từ từ xem, đến lúc đó các ngươi sẽ biết cái hố mà Vương gia đào lớn bao nhiêu."

Bạch Đấu Thăng dù sao cũng là trí giả, có những thứ không cần nhiều lời, nên hiểu vẫn phải hiểu.

"Trong khoảng thời gian này trước tiên không đào hố cho đại công tử, chờ đại công tử tế bái mẫu thân hắn xong, ra khỏi Quy Vân sơn trang rồi chúng ta lại làm việc."

Lương Hưng Thần trở lại tiểu trấn liền ngựa không ngừng vó đi đập cửa phòng tỷ muội Thẩm Hàm Nghiên.

"Lương gia gia, ngươi làm sao vậy, sao lại bị thương nặng như vậy?"

Mở cửa phòng, nhìn thấy Lương Hưng Thần xiêm y nhuốm máu cùng sắc mặt tái nhợt, hai tỷ muội các nàng liền vội vàng dìu Lương Hưng Thần vào trong, quan tâm hỏi.

"Khụ, trước tiên mặc kệ cái này đã, các ngươi biết người bạn kia của các ngươi, thân phận thật sự là gì không?"

Lương Hưng Thần gấp gáp muốn biết thân phận thực sự của Hoàng Thiên Trấn, muốn biết Hoàng Thiên Trấn có nguy hại đối với Trùng Cốc hay không?

"Lương gia gia, ngươi đi tìm Hoàng Thiên Trấn, thương thế đó của ngươi là do Hoàng Thiên Trấn?"

"Đã xảy ra chuyện gì, Hoàng Thiên Trấn có xảy ra chuyện gì hay không, Lương gia gia, ngươi mau nói cho ta biết, Hoàng Thiên Trấn có xảy ra chuyện gì hay không?"

Tỷ muội Thẩm Hàm Nghiên cũng rất thông minh, vừa nghe thấy câu hỏi của Lương gia, liền đoán được Lương gia gia không phải đi tìm cái gọi là lão bằng hữu, mà là đi tìm Hoàng Thiên Trấn.

Lương gia gia cả người trọng thương, là đi tìm Hoàng Thiên Trấn mà tạo thành, khó tránh các nàng không quan tâm Hoàng Thiên Trấn có xảy ra chuyện hay không.

Chỉ là câu hỏi này của các nàng, khiến cho Lương Hưng Thần sắc mặt tối sầm, trong mắt toàn là tình lang của các ngươi, ta không quan trọng như vậy sao...

Hết chương 75.
Bình Luận (0)
Comment