“Đăng báo, yêu cầu quốc gia bổ sung thêm nhân viên y tế.”
Lộ Khắc Minh đặt con người lên hàng đầu, thành phố bị phá hủy thì có thể sửa chữa được, nếu người dân không còn thì sẽ chẳng còn gì cả.
Có người là có hy vọng, đây là tín ngưỡng của hắn.
“Trưởng quan Lộ, một bác sĩ riêng đã đến khu vực bị thương nhẹ.”
Thủ Dạ Nhân đang định báo cáo thì đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói.
“Ngươi đang nói gì vậy? Bác sĩ riêng chạy đến chỗ bị thương nhẹ. Ngươi có thể giải thích cụ thể chuyện gì đã xảy ra không?”
Có thể được chỗ Thủ Dạ Nhân chứng nhận là bác sĩ riêng thì y thuật của hắn không thua kém gì các đệ tử của phòng khám Kính Hồ.
So sánh lợi hại thì các trưởng lão của phòng khám Kính Hồ nhỉnh hơn bác sĩ riêng một chút. Những nhân vật như vậy chạy đến khu vực bị thương nhẹ, liệu là do bọn họ xem thường công việc hay có vấn đề khác?
Thủ Dạ Nhân nhanh chóng nói cho Hoàng Đông Kiệt những thông tin cơ bản khiến Lộ Khắc Minh cau mày.
“Trưởng quan Lộ, hắn còn quá trẻ. Người trẻ nhất trong số các bác sĩ riêng khác cũng đã ngoài bốn mươi rồi.”
“Mặt hắn nhìn khoảng độ tuổi đôi mươi. Nhìn thế nào cũng khiến người ta tưởng rằng vị bác sĩ riêng này đi cửa sau.”
“Hắn không dám đến khu vực bị thương nặng để gặp các bác sĩ riêng khác từ những nơi khác đến. Có lẽ hắn sợ rò rỉ thông tin, sợ các bác sĩ riêng khác sẽ tố cáo, tước đoạt thân phận của hắn.” Thủ Dạ Nhân đoán.
“Đừng chỉ dựa vào độ tuổi của người khác mà đoán mò. Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên còn ít sao!”
“Hơn nữa tỉnh Đông Hải có dân số đông nhất trong số các tỉnh, áp lực rất lớn, sao có thể chọn những người tầm thường làm bác sĩ riêng chứ?”
“Chúng ta hãy xem vị bác sĩ trẻ ở khu vực bị thương nhẹ này rất giỏi hay chỉ là một người vô đạo đức, chỉ quan tâm đến lợi ích bản thân.”
Lộ Khắc Minh nói xong đứng dậy đi về khu bị thương nhẹ...
Lộ Khắc Minh đi vào khu bị thương nhẹ, thấy tốc độ khám bệnh mây bay nước chảy lưu loát của Hoàng Đông Kiệt cũng sửng sốt một hồi.
“Trưởng quan Lộ, hắn cũng quá qua loa chiếu lệ, thậm chí hắn cũng không thèm giả vờ luôn. Kiểm tra mạch chưa đầy một hai giây đã đổi người tiếp theo, thậm chí còn dùng cả hai tay.”
“Này thật sự là bác sĩ riêng của tỉnh Đông Hải sao, hắn cũng hơi quá...”
Thủ Dạ Nhân đi theo Lộ Khắc Minh không thể chịu đựng được nữa, cho rằng Hoàng Đông Kiệt trở thành bác sĩ riêng nhất định là đi cửa sau.
“Đừng vội kết luận như vậy, xem một chút đi.”
Lộ Khắc Minh cảm thấy tỉnh Đông Hải không thể giao mạng sống của Thủ Dạ Nhân vào tay một lang băm, vị bác sĩ trẻ tuổi này hẳn không phải giống như những gì bọn họ đang thấy.
“Ngươi chờ một chút, ngươi bị nội thương, cơ thể bị ứ máu. Với tình trạng của ngươi, ngươi nên đi đến khu vực bị thương lớp giữa mới đúng. Tại sao ngươi lại đến đây?”
Hoàng Đông Kiệt ngừng bắt mạch trong giây lát, nhìn người đàn ông trung niên trước mặt rồi nói.
“Trong người ta có máu ứ sao? Không phải vậy chứ, ta bị một hòn đá bay trúng vào ngực, cảm thấy không có chuyện gì nên chạy đến khu bị thương nhẹ.”
Người đàn ông trung niên muộn màng nhận ra.
“Ngươi không cần tốn thời gian đến chỗ bị thương lớp giữa nữa, chỉ cần cởi áo ra, ta sẽ châm cho ngươi vài kim, bức máu trong cơ thể ngươi ói ra hết.”
Hoàng Đông Kiệt thấy người đàn ông trung niên đứng dậy đi đến khu vực bị thương lớp giữa nên gọi hắn lại.
Người đàn ông trung niên nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, vẫn tin tưởng bác sĩ riêng, không lo lắng gì lập tức cởi áo ra.
Hoàng Đông Kiệt lấy ra một cây kim nhỏ nhanh chóng châm vào lưng người đàn ông trung niên. “Cái này... đây chính là Quỷ Môn Thập Tam châm. Không, phương pháp châm cứu này còn chính xác hơn so với Quỷ Môn Thập Tam châm.”
Chuyên gia vừa ra tay đã biết được hay không được, một khắc Hoàng Đông Kiệt châm xuống, Lộ Khắc Minh hiểu chút y thuật cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Vị bác sĩ riêng này không hề tầm thường, hắn rất có thực tài.
Người đàn ông trung niên nôn máu bầm ra xong cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, lập tức cảm kích Hoàng Đông Kiệt.
“Ta sẽ kê cho ngươi một ít thuốc bắc về uống ba bốn ngày là không sao. Nếu lo lắng, ngươi có thể đến chỗ bác sĩ tây y dùng dụng cụ kiểm tra một chút cũng tốt.”
Hoàng Đông Kiệt tùy tay viết ra mấy vị thuốc Đông y cho bệnh nhân mau chạy lấy người, không làm phiền hắn thu hoạch các trị số.
“Bác sĩ, bác sĩ, không ổn rồi. Ở đây có một người bị thương nặng, hắn sắp không xong rồi.”
Lộ Khắc Minh đang định bước tới nói chuyện thì một y tá vội vàng chạy tới nói với Hoàng Đông Kiệt.
“Chuyện gì xảy ra?”
Hoàng Đông Kiệt tò mò tại sao người bị thương nặng lại được đưa đến khu vực bị thương nhẹ. “Đó là một người dân ở gần đây. Hắn lẻn vào khu vực nguy hiểm muốn đào đồ đạc gì của nhà mình lên. Không ngờ tòa nhà bị sập, hắn bị chôn vùi.”
“Khi đội tìm kiếm cứu hộ cứu được hắn ra, chân trái của hắn đã bị dập nát, phổi, bụng bị thanh thép xuyên qua, đều là động mạch chủ, máu không thể cầm được.”
“Các bác sĩ khác cũng không dám tiếp nhận tình trạng này, khu bị thương nặng nằm ở một khu vực khác. Người này bị thương máu chảy nhiều như thế, có lẽ không kịp đưa hắn đến khu vực bị thương nặng, ngay giữa đường...”
“Chúng ta không có cách nào, lại không muốn bỏ rơi bệnh nhân nên chỉ có thể tìm đến ngươi.” Y tá vội vàng nói.
“Chuẩn bị phòng mổ, đồng thời dặn nhân viên an ninh bên ngoài canh chừng người cẩn thận, không được để cho người đi vào vùng nguy hiểm.”
“Như vậy hở chút là gây rắc rối cho những người khác, thật đáng ghét!”
Có nhiều người nhìn thấy như vậy, Hoàng Đông Kiệt không tiện từ chối, chỉ có thể đi theo y tá vào phòng mổ.
“Mau cho ta xem tình hình cụ thể của người bị thương nặng đó.”
Khi Lộ Khắc Minh thấy Hoàng Đông Kiệt bước vào phòng phẫu thuật, hắn yêu cầu người bên dưới cho mình xem tình hình của bệnh nhân bị thương nặng.
“Đây là người đã bước một chân vào quỷ môn quan, hắn thật sự nhất định có thể mang người trở về sao?”
Lộ Khắc Minh nhìn báo cáo vết thương cau mày. Đây là thương thế mà hầu hết bác sĩ riêng đều khó giải quyết được, khả năng chữa khỏi bệnh chưa đến ba mươi phần trăm.
Một lúc sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lộ Khắc Minh thấy Hoàng Đông Kiệt đi ra cũng sửng sốt một chút.