“Ta đã nối lại chân cho hắn, khâu các bộ phận khác cho hắn rồi. Nói với hắn, không phải lúc nào hắn cũng may mắn gặp được ta đâu.”
Hoàng Đông Kiệt dặn dò y tá bên cạnh.
Ban đầu Lộ Khắc Minh nghĩ rằng người đàn ông đó đã chết, Hoàng Đông Kiệt đã bỏ cuộc trước khi bước ra ngoài, nhưng khi nghe cuộc trò chuyện giữa Hoàng Đông Kiệt và y tá, hắn cực kỳ chấn động.
Hắn chấn động không phải là cái gì mà là thời gian!
“Hắn, từ lúc hắn vào phòng mổ đến lúc đi ra mất bao lâu?”
Lộ Khắc Minh đè nén sự chấn động trong lòng hỏi.
“Không, không đến hai mươi mốt phút!”
Thủ Dạ Nhân bên cạnh cũng kinh hãi nhìn theo bóng lưng Hoàng Đông Kiệt, đây còn là người sao?
“Chưa đến hai mươi mốt phút nối một cái chân gãy, rút thanh thép ra, khâu nội tạng, khâu vết thương. Hắn đã làm như thế nào?”
Lộ Khắc Minh trong lòng chấn động khó có thể bình tĩnh lại.
“Đám cẩu ở Đông Hải đó thật biết cách giấu người.”
Lộ Khắc Minh lúc này sao còn không biết Hoàng Đông Kiệt đã có trình độ ngang với trưởng lão của phòng khám Kính Hồ, tỉnh Đông Hải đã không khai báo tình hình thực tế mà đem giấu Hoàng Đông Kiệt đi.
“Nếu như các ngươi đã làm mùng một cũng đừng trách ta làm mười lăm.”
Một giây tiếp theo, Lộ Khắc Minh lộ ra nụ cười, hắn muốn cuỗm Hoàng Đông Kiệt đi, cho tỉnh Đông Hải gặp quỷ đi.
“Ta nói nè, ngươi cứ nhìn ta như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc khám bệnh của ta.”
Hoàng Đông Kiệt không nói nên lời, ai mà không biết Lộ Khắc Minh, trước kia phát sóng trực tiếp hắn cũng có lên truyền hình, bây giờ lại trơ mặt đứng trước phòng khám, một câu cũng không nói, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn.
“Bác sĩ Hoàng, ngươi ở đây thật sự là dùng dao mổ trâu giết gà, không bằng theo ta quay về khu bị thương nặng đi, nơi đó giúp ngươi tỏa sáng hơn ở đây.”
Lộ Khắc Minh cảm thấy mình phải dành thời gian chiêu mộ Hoàng Đông Kiệt, nếu làm gấp quá có thể khiến người ta sợ hãi bỏ chạy, bước đầu tiên là tạo dựng quan hệ, sau đó mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
“Không cần, ta ở đây, ta sẽ không đi đâu hết.” Hoàng Đông Kiệt không cần suy nghĩ đã từ chối. “Được rồi, ngươi muốn ở đây thì ở đây.”
“Nhưng mà cả Thần Phạt và Thủy Thần đều bị thương, đặc biệt là Thủy Thần. Với y thuật của ngươi, ta vẫn muốn mời ngươi đi qua xem bọn họ một chút.”
Lộ Khắc Minh suy nghĩ một chút rồi nói.
“Được rồi!”
Lần này Hoàng Đông Kiệt cũng không từ chối, Thần Phạt và Thủy Thần biểu hiện kinh người, đi gặp một lần cũng không có gì.
Dù sao ở đây có rất nhiều bệnh nhân, bọn họ cũng chạy không thoát, quay lại chậm rãi xén lông. Sắc mặt Lộ Khắc Minh sáng lên, hắn dẫn Hoàng Đông Kiệt đi đến Thần Phạt đang nghỉ tạm.
Đi tới nhà khách mới biết trưởng lão của phòng khám Kính Hồ đã đến, đang tiến hành kiểm tra thân thể Thần Phạt.
“Bác sĩ Hoàng, hay là chúng ta không đi gặp Thủy Thần trước đi?”
Lộ Khắc Minh cảm thấy lúc này tiến vào quấy rầy không tốt lắm, sẽ dễ dàng đắc tội đồng thời cả Hoàng Đông Kiệt và các trưởng lão của phòng khám Kính Hồ. Hắn đề nghị đi gặp Thủy Thần trước.
“Ngươi sắp xếp là được.”
Hoàng Đông Kiệt không quan tâm, hắn không có tâm tư cùng người khác so cao thấp, cái tuổi thích náo động này đã qua lâu rồi.
Khi đến nơi ở của Thủy Thần, phát hiện trong nhà Thủy Thần đã có vài bác sĩ riêng, bọn họ đều là những bác sĩ riêng đến từ nhiều nơi khác nhau, đa số tâm tư bọn họ đến để nịnh nọt Thủy Thần.
Ánh mắt Lộ Khắc Minh lóe lên, biết những bác sĩ riêng này cảm thấy khó nịnh nọt Thần Phật nên đã tìm đến Thủy Thần.
Nhưng hắn cũng không nhiều lời, nịnh nọt kết giao cũng không có gì sai, đây là quyền tự do của người khác.
“Trưởng quan Lộ, vị này là...!”
Các bác sĩ riêng khác thấy Lộ Khắc Minh đích thân đưa một thanh niên trẻ vào, bọn họ rất tò mò thanh niên này có thân phận gì lại làm cho Nhật Luân Thủ Dạ Nhân của Ma Đô đối đãi như vậy. “Hắn là bác sĩ riêng của tỉnh Đông Hải, y thuật của hắn khá lợi hại nên ta đã đưa hắn đến xem Thủy Thần.”
Lộ Khắc Minh bình tĩnh nói.
Các bác sĩ riêng vừa nghe vậy thì liếc nhìn Hoàng Đông Kiệt, bọn họ đều cau mày thấy khuôn mặt trẻ trung của Hoàng Đông Kiệt.
Có người nghi ngờ, có người khó hiểu, nhưng không ai trong số bọn họ ngu ngốc, danh tính của người có thể được Lộ Khắc Minh đích thân đưa vào chắc chắn không đơn giản.
bọn họ sẽ không dễ dàng đi đắc tội trước khi tìm hiểu chi tiết về đối phương.
“Hồ Lão, ngươi cũng là bác sĩ riêng của tỉnh Đông Hải, ngươi hẳn là biết hắn.”
Các bác sĩ riêng khác đều nhìn ông lão khác trong phòng.
“Ta biết hắn nhưng hắn không biết ta. Hơn nữa các ngươi không cần phải tò mò. Y thuật của hắn là thật, ta không bằng hắn.”
Hồ Lão thấy thái độ cao tầng của Thủ Dạ Nhân đối với Hoàng Đông Kiệt, lại thêm nghe được một số tin đồn về hắn, tự nhiên biết Hoàng Đông Kiệt là người đặc biệt ở tỉnh Đông Hải, tự nhận y thuật không bằng hắn cũng không sao.
“Hồ Lão, ngươi đùa ta à? Tay nghề y thuật của ngươi không bằng hắn sao?”
Các bác sĩ riêng khác đều biết Hồ Lão. Hồ Lão làm bác sĩ riêng hơn nửa đời người, kinh nghiệm, y thuật của hắn đều được bọn họ công nhận.
Thậm chí còn giỏi hơn bọn họ một chút.
Đột nhiên Hồ Lão thừa nhận mình không bằng thanh niên này, như vậy chẳng phải bọn họ cũng thua kém thanh niên này sao.
Hồ Lão không lên tiếng, coi như bằng lòng.
Điều này buộc các bác sĩ khác phải tập trung vào Hoàng Đông Kiệt.
Lộ Khắc Minh thấy cảnh tượng này cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hắn sợ mấy đồ cổ này mắt mờ đi tìm Hoàng Đông Kiệt gây phiền toái.
Cũng may mấy đồ cổ này cũng không ngu ngốc, nếu không hắn đắc tội các bác sĩ riêng khắp nơi cũng không tốt.
So với những người khác, Hoàng Đông Kiệt càng buồn bực.
Làm ơn đừng làm vậy được không? Ta chuẩn bị sẵn sàng bị các ngươi tẩy chay, coi thường, xa lánh...
Tại sao ngươi không diễn theo kịch bản, đột nhiên các ngươi nâng ta lên cao như vậy, đẩy ta đến đầu sóng ngọn gió.
Ta chỉ muốn trải qua một quá trình vui vẻ kiếm trị số, giữ thái độ khiêm tốn, chỉ là một người qua đường.
Các ngươi làm như vậy, đến lúc đó vấn đề, người đầu tiên giải quyết vấn đề không phải là ta hay sao?
Mẹ kiếp, vị bác sĩ tên Hồ Lão nói bừa cái gì đó, ngươi để cho ta sống lặng lẽ một chút không được sao?
Thật phiền phức, người quá ưu tú cũng rất phiền!