Các bác sĩ riêng khác đang muốn tiến lên kết giao với Hoàng Đông Kiệt thì Thủy Thần bước ra từ phòng trong, sự chú ý của bọn họ lại tập trung vào Thủy Thần.
Lúc này, Thủy Thần không đeo khăn che mặt, có lẽ nàng là Dị Năng Giả hệ thủy, có thể giữ cho các tế bào của mình luôn ngậm nước khiến người ta không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết suy tư nào trên khuôn mặt của nàng.
Đôi mắt to trong veo sống động của nàng mang đến cho người ta cảm giác vẻ đẹp của hoa phù dung nổi lên từ làn nước trong vắt, vẻ đẹp tự nhiên không cần chạm khắc.
Nàng bước ra ngoài, gật đầu chào với mọi người đang có mặt.
Bác sĩ riêng các nơi một người nàng cũng không quen, nàng lại không thích nói lời khách sáo, nàng vẫn rõ ràng quyết đoán tiến vào vấn đề chính cho thỏa đáng.
“Thương thế của ta hơi nghiêm trọng, nếu chậm rãi khôi phục, có thể phải bốn tháng đến nửa năm. Ta muốn nhanh chóng bình phục, không biết các vị lão tiên sinh có biện pháp nào không?” Thủy Thần thấy Hoàng Đông Kiệt tuổi còn trẻ, cho rằng Hoàng Đông Kiệt là đệ tử được một bác sĩ riêng đưa đến học tập kinh nghiệm nên không xếp hắn vào hàng ngũ bác sĩ riêng.
“Có thể cho chúng ta bắt mạch kiểm tra một chút không?”
Các bác sĩ riêng khác thấy Thủy Thần trực tiếp như vậy bọn họ cũng không nói quá nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp đi vào chính đề, muốn lấy lòng Thủy Thần thì phải thể hiện tài năng thực sự của mình.
Thủy Thần không từ chối, nàng đặt bàn tay nhỏ của mình lên tay cầm ghế, để cho bọn họ xếp hàng đi lên bắt mạch.
Thấy hết bác sĩ này đến bác sĩ khác bước tới bắt mạch mày đều nhíu lại, Hoàng Đông Kiệt cũng không vội, hắn là người cuối cùng, tranh thủ giảm bớt cảm giác hiện diện của mình.
Các bác sĩ phía trước đã kiểm tra xong rồi, hắn mới từ từ bước lên bắt mạch.
Thủy Thần thấy Hoàng Đông Kiệt bước tới bắt mạch, sắc mặt không thay đổi nhưng trong lòng nàng cảm thấy học trò của bác sĩ nào hơi không biết phép tắc.
Nhưng bây giờ nàng có việc cầu người, không nể mặt mũi của bác sĩ thì không hay lắm, cứ để cho học trò không biết của nhà ai bắt mạch cũng không mất miếng thịt nào.
Bắt mạch một cái, Hoàng Đông Kiệt hiểu được tình trạng thể chất của Thủy Thần, nhưng tâm trí của Hoàng Đông Kiệt không phải ở vết thương của Thủy Thần mà là về trị số số tổng thể của Thủy Thần Hứa Ngữ Nghiên (Thủy Thần).
Tinh thần: 678.
Lực lượng: 702.
Tốc độ: 723.
Sức chịu đựng: 698.
Linh năng: 84356.
Hoàng Đông Kiệt biết một trăm nghìn linh năng là giới hạn của Dị Năng Giả cấp A. Hứa Ngữ Nghiên (Thủy Thần) có hơn tám mươi nghìn linh năng, vẫn còn một chặng đường nữa trước khi đạt đến con số một trăm nghìn.
Trộm không bây giờ để tay không, nếu cướp quá nhiều sẽ bị phát hiện, vì vậy Hoàng Đông Kiệt sau khi cướp được một vài trị số linh năng thì dừng lại.
Hoàng Đông Kiệt trở lại phía sau đội ngũ, tình trạng của Hứa Ngọc Yên không có vấn đề gì, những bác sĩ riêng này hẳn là có cách nên hắn sẽ không tính tham gia.
“Chư vị lão tiên sinh, có cách nào để ta có thể bình phục càng sớm càng tốt không?”
Hứa Ngữ Nghiên nhìn các bác sĩ có mặt.
“Ta có một bộ phối phương cùng bí thuật tổ truyền, nhưng với vết thương của ngươi, ít nhất phải ba tháng mới có thể bình phục.”
“Tương tự, lấy phương pháp điều trị của ta cũng phải mất ba tháng.”
Một số bác sĩ lợi hại đều đưa ra phương án điều trị của riêng mình, nhưng thời gian hồi phục là khoảng ba tháng.
Không có người nào rút ngắn được dưới hai tháng.
“Quá chậm. Trong vòng một tháng có được hay không?”
Hứa Ngữ Nghiên nghe vậy hơi cau mày hỏi.
“Trong vòng một tháng?”
Ánh mắt của các bác sĩ khác đều cứng đờ, hơi choáng ngợp.
“Có thể ngươi còn chưa hiểu biết thương thế của mình. Ta có thể nói rằng các trưởng lão của phòng khám Kính Hồ cũng không chắc chắn có thể cho ngươi sẽ bình phục trong vòng một tháng, trừ khi Dị Năng Giả trị liệu ra tay.”
Khi nhắc Dị Năng Giả trị liệu, mọi người có mặt tại hiện trường đều im lặng.
Bất kể là bác sĩ nào cũng không muốn nhắc đến Dị Năng Giả trị liệu, bọn họ dựa vào tay nghề để kiếm cơm, còn những Dị Năng Giả dựa thiên phú, hơn nữa còn làm tốt hơn bọn họ.
So ra như vậy ai cảm thấy thoải mái?
Hứa Ngữ Nghiên nghe xong im lặng một lúc, nàng biết ngoài phòng khám Kính Hồ, cả nước còn giấu diếm vài Dị Năng Giả trị liệu.
Nhưng số ít Dị Năng Giả trị liệu tâm cao khí ngạo, tính tình kỳ quái, nàng không muốn gây phiền phức cho quốc gia.
Mới lúc này nhìn xem bác sĩ riêng có biện pháp nào không.
“Các ngươi thực sự không còn biện pháp nào khác à?”
Hứa Ngữ Nghiên lại nhìn mọi người hỏi.
“Có, trong số những người ở đây, hắn là người duy nhất có thể đáp ứng được yêu cầu của ngươi.”
Hồ Lão nói xong quay lại nhìn Hoàng Đông Kiệt.
Sau khi Hồ Lão nhắc nhở, các bác sĩ khác mới nghĩ đến hiện trường còn có người khiến Hồ Lão cảm thấy thua kém, vì thế đều quay qua nhìn hắn.
Nhưng khi thấy Hoàng Đông Kiệt đang nhàm chán cắt móng chân, bọn họ nhất thời cạn lời.
Hứa Ngữ Nghiên rất ngạc nhiên, nàng tưởng rằng chàng trai trẻ này là một đệ tử được một bác sĩ riêng nào đó mang đến để học tập kinh nghiệm, ai ngờ nàng đã nhầm.
Hắn đang nhàm chán cắt móng chân mà thôi, đây là ý gì? Là đang trách nàng coi thường hắn sao?
“Các ngươi nói chuyện các ngươi, sao đột nhiên nhìn sang bên này làm chi? Các ngươi chưa từng thấy ai cắt móng chân sao?”
Hoàng Đông Kiệt rất cạn lời. Hồ Lão này đặc biệt đến đây để chống lại hắn phải không? Tại sao hở chút là nhắc tới hắn, gây chú ý cho hắn vậy.
“Bác sĩ Hoàng, Thủy Thần vì dân chúng Ma Đô mới bị thương, nếu ngươi có cách thì xin hãy giúp nàng.”
Lộ Khắc Minh không nhịn được nữa, Hoàng Đông Kiệt không những giữ thái độ khiêm tốn, thậm chí không thèm để ý tới cái nhìn của người khác.
Nếu người khác không nhắc đến mình, hắn sẽ coi mình như một người qua đường, làm như chuyện đó không liên quan gì đến mình, nên làm gì thì làm đó thôi.