“Trận chiến tiếp theo ngươi không thể tham gia được. Hãy vào trong và ở lại đó. Sau khi xử lý bọn chúng xong, ta sẽ đưa ngươi trở về!”
Hoàng Đông Kiệt mở gương cho Tuyết Nữ vào trong và ở lại.
Tuyết Nữ tự biết thân biết phận, không có ở lại vướng chân Hoàng Đông Kiệt, gật đầu bước vào thế giới trong gương.
“Ngươi có biết trước khi ta tới, Diệu Hạ đã ra lệnh gì cho ta không? Không phải cái gì khác, bọn họ bảo ta xử lý hai người các ngươi!”
“Chỉ là hiện trường không chỉ có hai người các ngươi mà thôi, còn có những người khác cũng đến góp vui!”
“Đến cũng đã đến rồi, xuất hiện hết đi!”
“Để ta xem rốt cuộc có bao nhiêu người muốn ta chết!”
Hoàng Đông Kiệt vẫn ngồi đó, thong thả rót trà, nhấp từng ngụm trà hiếm có, trái ngược hoàn toàn với trạng thái của Masaru Yamaguchi và Kudo Hidebe như đang đối mặt với đại quân của địch.
“Lỗ rồi, lỗ quá!”
“Ta muốn thêm tiền. Mạt Nhật đã vượt quá giá trị mà các ngươi ước tính trước đó. Nếu ngươi không trả thêm tiền, ta mặc kệ!”
Hiện trường lại có một người tới nữa, giờ phút này có thể xuất hiện ở trong này, ngoài cường giả cấp S ra, lúc này không còn ai có thể xuất hiện ở đây.
Người tới mặc vest đen, trong tay cầm ba sợi xích sắt, mỗi sợi xích sắt kéo một chiếc quan tài sắt đen, ba chiếc quan tài sắt đen cứ như vậy bị hắn kéo đến.
Ba chiếc quan tài sắt đen đều tràn ngập sát khí nồng nặc, có thể thấy thi thể nằm trong quan tài sắt đen không hề đơn giản.
“Tổ chức Tử Thần!”
Hoàng Đông Kiệt không phải là người mới, hắn biết rất nhiều thế lực trên deep web.
Người kéo ba chiếc quan tài sắt đen đến tên là Thi Đồ, là người nổi tiếng, phải nói cường giả cấp S đều là người nổi tiếng.
Hắn đến từ tổ chức Tử Thần, một trong những tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới.
Thu tiền để làm việc là tôn chỉ của bọn họ.
Chỉ cần cho bọn họ đủ tiền, ngay cả thần bọn họ cũng sẽ giết hết cho các ngươi xem.
Bây giờ bọn họ chính là tới giết thần!
“Nếu ngươi thêm tiền, thi thể của hắn sẽ thuộc về chúng ta!”
Yamaguchi Masaru cau mày khi nghe Thi Đồ muốn tăng thêm tiền, nhưng nghĩ rằng Thi Đồ yêu xác như mạng, hắn đã có cách để kiểm soát Thi Đồ.
“Đừng, ta không thêm tiền nữa, thi thể của Mạt Nhật phải thuộc về ta!”
Thi Đồ cần thi thể, thi thể càng mạnh hắn càng cần, làm sao có thể từ bỏ thi thể của Mạt Nhật...
“Còn có một vị nữa, có phải cũng nên đi ra hay không!”
Hoàng Đông Kiệt vừa uống trà vừa du dương nói.
“Không hổ là Mạt Nhật, ta trốn ở bên trong đoạn thời gian cũng bị ngươi phát hiện!”
Không khí gợn sóng, một người trung niên phương Tây bước ra từ gợn sóng.
Berset, một trong tứ đại Dị Năng Giả cấp S ở siêu cường quốc Ngạo Ưng.
Thời Gian Sứ, thêm dị năng đặc thù!
“Đều là siêu cường quốc. Tại sao Ngạo Ưng lại hẹp hòi như vậy? Là vì không quen nhìn Diệu Hạ chúng ta quật khởi hay sao!”
Hoàng Đông Kiệt thấy Berset xuất hiện, hơi nheo mắt lại, tên Berset này mạnh hơn ba tên còn lại rất nhiều.
“Ngươi đến Bắc Liệt mà không báo cáo. Nói rộng hơn, Diệu Hạ các ngươi đang tiến hành cuộc chiến không báo trước với Bắc Liệt!”
“Vì hòa bình thế giới, dù mục đích của ngươi đến Bắc Liệt là gì, ta cũng có nghĩa vụ phải quan tâm lo liệu!”
Berset dường như không có việc gì.
“Ngạo Ưng các ngươi thật vô liêm sỉ, thật sự coi mình là cảnh sát thế giới, chuyện gì cũng phải quản.
“Còn hòa bình thế giới nữa chứ. Một nửa sự hỗn loạn trên thế giới là do Ngạo Ưng các ngươi gây ra. Ta thực sự không biết ngươi lấy đâu ra dũng khí để nói những lời này!”
Hoàng Đông Kiệt đặt tách trà trên tay xuống, đứng dậy đối mặt với bốn tên Berset.
“Khi thực thi chính nghĩa sẽ luôn có những người không hiểu, không quen nhìn, nhưng dù người khác có nói gì thì một số việc cũng phải có người làm!”
“Ngạo Ưng chúng ta sẵn sàng làm người tiên phong của toàn nhân loại. Đúng hay sai, thời gian sẽ chứng minh!”
“Nhưng Mạt Nhật ngươi ngay khi vừa mới đến Bắc Liệt đã phá rừng núi Trùng Cốc của Bắc Liệt!”
“Nếu cho ngươi vào thành thị Bắc Liệt, sẽ có vô số người chết thảm dưới tay ngươi!”
Berset mượn đề tài để nói chuyện của mình, chụp cái mũ lên đầu Hoàng Đông Kiệt trước. “Ha ha ha!”
Hoàng Đông Kiệt nhìn bốn người Berset không khỏi bật cười.
“Ngươi cười cái gì?”
Tiếng cười của Hoàng Đông Kiệt khiến bốn tên Berset cau mày, đây là đang coi thường hay đang cười nhạo bọn bọn họ.
“Tất cả đều nhắm vào ta, đừng dùng cái cớ chiếu lệ đó!”
“Hơn nữa, ở đây các ngươi chỉ có mấy người, các ngươi quá tự tin hay là quốc gia thấy các ngươi không vừa mắt, cố ý cho các ngươi đi tìm cái chết!”
Nói thật, Hoàng Đông Kiệt hơi thất vọng, tưởng có bảy tám tên cường giả cấp S đang đợi mình, ai ngờ chỉ có bốn mà thôi.
“Mạt Nhật, ngươi sống lâu như vậy, nên biết coi thường người khác là phải trả giá lớn!”
“Vậy để ta xem rốt cuộc các ngươi có thể bắt ta trả bao nhiêu!”
Hoàng Đông Kiệt vừa dứt lời, không khí tại hiện trường trở nên vô cùng nặng nề.
“Thông tin cơ sở Nghiên Cứu Tạo Thần cung cấp là đúng, dị năng hạng nhất của hắn là đặc biệt khó giải quyết!”
“Hắn có thể áp chế năng lực người khác, vừa rồi ánh hắn mắt nhìn ta, ta chí ít cũng không thể phát huy một nửa thực lực!”
“Ngoài tầm mắt, năng lực của hắn còn có tràng vực. Chúng ta càng đến gần hắn, dị năng của chúng ta sẽ càng bị ức chế mạnh mẽ hơn!”
“Có lẽ vì năng lực này mà hắn được phong là Mạt Nhật!”
Lúc Yamaguchi Masaru tấn công Tuyết Nữ, hắn đã cảm nhận được năng lực của Hoàng Đông Kiệt khó khó giải quyết đến mức nào, bèn nhắc nhở mọi người.
“Hóa ra những người nhìn trộm năng lực của ta là sở Nghiên Cứu Tạo Thần. Bọn họ thực sự là âm hồn bất tán, có điều các ngươi biết năng lực của ta mà chỉ có bốn người đến đấy!”
“Là ngươi đúng không, ngươi hẳn là có biện pháp giải quyết hoặc khắc chế năng lực của ta, ngươi mới có vẻ tự tin như vậy!”
Hoàng Đông Kiệt nhìn Berset nói.