“Thế nào, trước khi chết cho các ngươi nhìn đến một màn rung động như vậy, các ngươi có nên cảm tạ ta không?”
Hoàng Đông Kiệt nhìn bọn người Yamaguchi Masaru rồi nói.
“Ngươi là đồ ma quỷ, ngươi sẽ...”
Yamaguchi Masaru chưa kịp nói xong đã bị Hoàng Đông Kiệt cách không cắt đứt cổ.
“Thật là, ngoài mấy câu nguyền rủa ra thì không biết nói gì khác sao!”
“Phải biết rằng ta giết người vô số, người nguyền rủa của ta cũng không ít, luân hồi nhiều kiếp như vậy cũng không thấy có một lời nguyền nào có hiệu quả!”
Hoàng Đông Kiệt cảm thấy không thú vị, bèn chém đứt cổ của Kudo Hidebe và Thi Đồ...
Hoàng Đông Kiệt nhìn biển cả bao la, trên biển không phải những thứ lộn xộn thì là thi thể. Nam nữ già trẻ đều có, theo lý thuyết thi thể đều sẽ chìm, nhưng một số sẽ nổi vì nhiều lý do khác nhau.
Thi thể đều bị biển cuốn trôi, nhìn bi kịch nhân gian Hoàng Đông Kiệt không vui cũng không buồn, như thể hắn chưa hề làm vậy.
Cảm thấy bọn người Berset là cường giả cấp S, thi thể có giá trị nào đó nên hắn đã mang về cho người của viện quốc gia nghiên cứu, có thể coi là tận dụng phế vật.
Hoàng Đông Kiệt mở ra một mặt gương, nhét thi thể bọn người Berset vào.
“Cái này, cái này...”
Khi Phong Sứ và Tuyết Nữ tỉnh dậy, bọn họ bàng hoàng thấy thi thể bọn người Berset bị đá vào thế giới gương.
Lúc này mới đã bao lâu, Mạt Nhật đã thực sự giết chết bọn người Berset.
Khi tầm mắt của bọn họ di chuyển ra ngoài gương, bọn họ vô cùng sợ hãi, Mạt Nhật đã làm gì mà chết nhiều người như vậy?
Luyện ngục nhân gian cũng chỉ là như thế mà thôi.
“Mạt Nhật, đây là?”
Hoàng Đông Kiệt từ bên ngoài bước vào thế giới gương, tấm gương dẫn ra bên ngoài vẫn chưa đóng lại, Phong Sứ trong lòng hỗn loạn chỉ ra bên ngoài, khó hiểu hỏi.
“Ta đã nhấn chìm một phần bảy Bắc Liệt xuống biển!”
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói.
“Hít!”
Phong Sứ và Tuyết Nữ nghe vậy không khỏi hít một hơi khí lạnh, thật quá tàn nhẫn.
“Như thế nào, cảm thấy ta máu lạnh vô tình, hành vi điên cuồng làm cho các ngươi cảm thấy sợ hãi phải không?”
Hoàng Đông Kiệt thấy trong mắt Phong Sứ và Tuyết Nữ hiện lên vẻ sợ hãi, cười cười, thờ ơ hỏi.
“Không!”
Phong Sứ lắc đầu.
“Bắc Liệt từng xâm lược chúng ta, gây cho chúng ta rất nhiều thương vong. Chúng ta chỉ đang báo thù cho thế hệ trước mà thôi!”
Mặc dù Phong Sứ cảm thấy hồi hộp trước lực lượng và sự tàn khốc của Mạt Nhật, nhưng hắn nghĩ đến người chết không phải là người Diệu Hạ nên không sao cả.
Tuyết Nữ không có hảo cảm với Bắc Liệt, ngoài miệng không nói gì thêm, nhưng trong lòng ủng hộ hành vi của Mạt Nhật.
“Đi thôi, đã đến lúc phải trở về!”
Hoàng Đông Kiệt không nói gì, mang theo Phong Sứ cùng Tuyết Nữ trở về.
Khi trở về, Hoàng Đông Kiệt ném xác bọn người Berset cho người của chính phủ, hắn lại bị người của chính phủ mời đi uống trà.
“Hành vi của ngươi thật điên rồ, không chỉ mang đến áp lực to lớn cho chúng ta mà còn mang đến cho ngươi vô vàn phiền toái!”
Vẫn là Tần Bác Văn tiếp đãi Hoàng Đông Kiệt, lúc này hắn đang đau đầu nhìn Hoàng Đông Kiệt.
“Ta không sợ phiền toái. Nếu các ngươi có ý nghĩ như vậy, ta có thể trấn áp các nước trên thế giới để Diệu Hạ thống nhất toàn cầu.”
Hoàng Đông Kiệt thờ ơ nói.
“Ý tưởng của ngươi rất nguy hiểm, chúng ta biết ngươi có năng lực này.”
“Nhưng nguy cơ của chúng ta không đến từ bên trong nhân loại chúng ta, nó đến từ đại lục Vĩnh Dạ.”
“Cho đến khi tình hình cụ thể của Đại lục Vĩnh Dạ được sáng tỏ, nhân loại chúng ta tốt nhất là không nên xích mích nội bộ!”
“Giữ lại thực lực là vì để có một tương lai tốt đẹp hơn!”
Tần Bác Văn đương nhiên hy vọng Diệu Hạ càng hùng mạnh thịnh vượng càng tốt, nhưng phương châm phát triển của Diệu Hạ không phù hợp phát động chiến tranh với nước ngoài.
“Các ngươi chỉ là nhát gan thôi, không kể ta, thực lực tổng thể của Diệu Hạ đã mạnh hơn hai siêu cường quốc còn lại cộng lại!”
“Nếu các ngươi tàn nhẫn hơn một chút, các ngươi có thể hoàn toàn thống trị toàn cầu, đến lúc đó có thể tập trung lực lượng thăm dò và khai phá thế giới kia.”
Hoàng Đông Kiệt thản nhiên nói.
“Bây giờ là thời đại thịnh vượng, nhiều người thà làm chó trong thời bình cũng không muốn làm nô lệ trong thời loạn!”
“Có thể sống an ổn thì lại ai hy vọng có chiến tranh.”
Tần Bác Văn nói đến đây, Hoàng Đông Kiệt cũng không nói thêm gì nữa.
Đây chính là bản chất con người, điều kiện của đất nước, có rất nhiều người chiến đấu vì đất nước, nhưng càng có nhiều bậc cha mẹ già không muốn con cái ra chiến trường.
Có gia đình để nương tựa, có người vợ nào không lo lắng nghe tin dữ từ chồng đang ra trận.
“Mặc dù ngươi đã đi quá giới hạn nhưng hành động của ngươi được rất nhiều người trong chúng ta ủng hộ!”
“Bắc Liệt nợ chúng ta quá nhiều. Ngươi khiến cho bọn họ trả lãi gấp đôi, trong lòng chúng ta chính là một chữ “sướng”!”
“Tất nhiên, nhiều người trong chúng ta cũng vì thân phận của mình nên không thể thể hiện điều đó quá rõ ràng. Chúng ta chỉ có thể giữ sự sung sướng này trong lòng mà thôi.”
“Một phần bảy lãnh thổ Bắc Liệt bị đánh chìm, ước tính có từ hai mươi đến ba mươi triệu người chết, nhưng đây chỉ là ước tính đại khái!”
“Bọn bọn họ là một đảo quốc. Dù ngươi có khống chế, hậu quả của trận động đất cũng sẽ lan sang những khu vực khác. Số người chết chính xác sẽ không biết cho đến khi bọn họ thống kê ra!”
“Chưa kể nền kinh tế của bọn họ vài thập kỷ nữa cũng không có hy vọng phục hồi lại.”
“Không được, dù có cho bọn họ vài thập niên cũng không thể phục hồi được!”
“Vì năng lực của ngươi khiến lớp vỏ trái đát chỗ bọn họ chuyển động nên các miệng núi lửa của bọn họ sẽ phun trào thường xuyên trong tương lai, đồng thời sẽ có nhiều trận động đất và sóng thần hơn!”
“Sau chuyện này, đừng nói đến tham vọng trở thành siêu cường quốc của bọn họ, khó có thể nói lãnh thổ của bọn họ có tiếp tục chìm xuống hay không!”
Tần Bác Văn cũng nở nụ cười khi nghĩ đến tương lai của Bắc Liệt.
“Chỉ là đột nhiên có nhiều người chết như vậy, chưa kể Bắc Liệt sẽ không từ bỏ ý đồ. Các quốc gia khác cũng vì sự tồn tại của ngươi mà liên minh đối phó với chúng ta!”
Tần Bác Văn lại đau đầu khi nghĩ tới điều mình sẽ phải đối mặt tiếp theo là sự đối đầu ăn miếng trả miếng từ khắp nơi trên thế giới.