Hoàng Đông Kiệt không quan tâm Tần Bác Văn đau đầu vì chuyện gì, bây giờ hắn đang buồn chán cắt móng tay.
“Chủ tịch muốn gặp ngươi.”
Tần Bác Văn nhận lệnh, nhanh chóng đưa Hoàng Đông Kiệt đến gặp lãnh đạo cao nhất.
Hoàng Đông Kiệt tới mật thất, trong mật thất có một ông lão.
Ông lão thấy Hoàng Đông Kiệt tới thì chủ động đi tới Hoàng Đông Kiệt, không nói một lời, khom cái lưng nhỏ gầy chào Hoàng Đông Kiệt.
Hành vi này khiến Hoàng Đông Kiệt ngạc nhiên, đây là lãnh đạo cao nhất quốc gia, quả nhiên từ trong ra ngoài không hề đơn giản.
“Mời ngồi.”
Ông lão mời Hoàng Đông Kiệt ngồi xuống, nhiệt tình cùng Hoàng Đông Kiệt tán gẫu chuyện nhà.
Không một lời nào nhắc tới Bắc Liệt.
Không nói về chuyện công, các vấn đề quốc tế hay tương lai của đất nước, chỉ tán gẫu việc nhà. Khi Hoàng Đông Kiệt rời khỏi mật các, Hoàng Đông Kiệt nhìn lại về hướng mật các, trên môi khẽ mỉm cười, sau đó khẽ lắc đầu.
Thật là một ông già không đơn giản!
Hoàng Đông Kiệt quay lại, chuyện Bắc Liệt đã hoàn toàn bùng nổ!
“Cái gì, một phần bảy lãnh thổ Bắc Liệt bị chìm, chính là Mạt Nhật của Diệu Hạ làm ra sao!”
“Này, đệ nhất Mạt Nhật của Diệu Hạ đáng sợ như vậy sao!”
“Có bảy mươi triệu người thương vong, trong đó có ba mươi triệu người thiệt mạng trong trận động đất, không phải chứ? Số liệu Bắc Liệt công bố là giả phải không?”
“Đại địch, đại địch của thế giới, nếu Mạt Nhật đến nước ta mà làm như vậy thì nước ta chẳng phái...”
“Thật là vô nhân đạo. Hắn tàn sát nhiều người như vậy mà mắt cũng không chớp. Hắn quả thực là phát rồ rồi.”
“Mạt Nhật phải bị trừng phạt. Hắn phải chịu trách nhiệm cho hơn ba mươi triệu sinh mạng!” “Hắn là ma vương, chúng ta phải trục xuất hắn, đuổi hắn ra khỏi hành tinh xanh của chúng ta!” Thế giới khủng hoảng.
Mạt Nhật thực sự quá mức khủng bố.
Hắn đã gây ra một trận động đất lớn và giết chết bao nhiêu người như vậy, nếu như một ngày nào đó Mạt Nhật não bị chuột rút chạy sang đất nước bọn họ làm thế thì ai mà không sợ.
Nỗi sợ hãi khiến bọn họ cảm thấy Mạt Nhật là thanh kiếm treo trên đầu, không loại bỏ thì không ai có thể ngủ ngon.
Trong lúc nhất thời, người dân từ một số quốc gia đã hình thành phong trào biểu tình.
Bọn họ giăng biểu ngữ, muốn nước mình tiến lên đoàn kết với các nước khác để gây áp lực lên Diệu Hạ.
Buộc Diệu Hạ đuổi Mạt Nhật đến thế giới kia.
Hay là để Mạt Nhật đền mạng cho hơn ba mươi triệu người đó...
“Không đủ, còn chưa đủ. Để dư luận thế giới làm lớn thêm một chút nữa cho ta. Ta muốn Mạt Nhật phải chôn cùng.”
Người ghét Mạt Nhật nhất là người dân Bắc Liệt.
Bọn họ không quan tâm, để bắt Mạt Nhật phải trả giá, bọn họ kể lể khốn khổ trên phạm vi quốc tế, còn chụp ảnh các thi thể trôi trên biển và đăng lên internet khắp thế giới.
Bọn họ không thể làm gì Mạt Nhật nên bọn họ sẽ lợi dụng người từ khắp nơi trên thế giới thảo phạt Mạt Nhật.
“Ta không chỉ khiến cho người dân toàn cầu ghét Mạt Nhật mà còn khiến cho Diệu Hạ phải sợ Mạt Nhật của bọn họ!”
“Tìm mọi cách tạo tin đồn ở Diệu Hạ, hoặc mua chuộc những kẻ hám tiền ở Diệu Hạ để tạo nỗi sợ hãi trong dư luận.”
Bắc Liệt vì trả thù mà dùng đủ mọi thủ đoạn.
Không chỉ Bắc Liệt hành động mà các nước lớn như Đức Tháp, Thiên Lợi, Ngạo Ưng, Bắc Cực Tinh cũng đang âm thầm hành động.
Tất cả đều đang tạo điều kiện thuận lợi hơn cho Bắc Liệt, nếu bọn họ không tham dự thì cuộc diễu hành trong nước của bọn họ làm sao phát triển mạnh mẽ như vậy.
Chỉ cần dư luận trong nước đủ, bọn họ sẽ có lý do để gây áp lực lên Diệu Hạ, còm có thể làm được nhiều việc mà bọn họ không làm được.
Ai bảo Mạt Nhật trở nên đáng sợ như vậy, bọn họ không thể để Diệu Hạ làm chủ thứ vũ khí chết người như vậy.
Bên ngoài ồn ào như vậy, Diệu Hạ dù có muốn cũng không thể chặn được tin tức này.
Lầu một: “Này, bức ảnh này là thật à? Trên biển tất cả đều là thi thể, nam nữ già trẻ đều có.”
“Thật tàn nhẫn. Việc này thực sự là do Mạt Nhật của chúng ta làm ra sao!”
“Là Bắc Liệt, không sao cả!”
Lầu hai: “Không sao cả là thế nào. Ngươi có biết đã chết bao nhiêu người không? Hơn ba mươi triệu người. Dù bọn họ là người Bắc Liệt, Mạt Nhật cũng không có quyền tước đoạt mạng sống của bọn họ!”
Lầu ba: “Đúng rồi, đó là hơn ba mươi triệu người chứ không phải hai ba người. Người có ân oán với chúng ta chính là lãnh đạo Bắc Liệt chứ không phải những người vô tội như bọn họ!”
“Bọn họ có tội gì? Tại sao bọn họ lại phải hứng chịu độc thủ như thế, Mạt Nhật giết hại nhiều người như vậy, có còn nhân tính không?”
Lầu bốn: “Chết bao nhiêu người ta mặc kệ, ta chỉ sùng bái Mạt Nhật.”
“Yên lặng hơn trăm năm, vừa xuất động đã đánh chìm một phần bảy lãnh thổ Bắc Liệt!” “Mạnh mẽ quá. Ước gì ta có được lực lượng cường đại như Mạt Nhật thì tốt rồi!”
Lầu năm: “Phản động nhiều ghê. Các ngươi quên Bắc Liệt đã xâm lược chúng ta sao? Lúc đó chúng ta chết bao nhiêu người. Sao không nhắc tới một lời hả lũ khốn nạn?”
Lầu năm mươi mốt: “Các ngươi chỉ thấy bao nhiêu người chết chứ không thấy Mạt Nhật đã làm điều này vì tương lai của chúng ta!”
“Nếu để Bắc Liệt trỗi dậy thì sau này chúng ta sẽ là người bị áp bức nên chuyện này Mạt Nhật đã làm đúng”.
Lầu một ngàn sáu trăm: “Đúng cái gì? Mạt Nhật còn giết cả người già và trẻ nhỏ. Mạt Nhật còn có bao nhiêu nhân tính? Nếu tương lai hắn mất khống chế...”
“Chúng ta lấy cái gì đối phó Mạt Nhật? Phải đợi đến khi động đất xảy ra chúng ta mới nhận ra Mạt Nhật là ác ma mà chúng ta không thể kiểm soát được!”
Lầu một trăm ngàn: “Con mẹ nó, toàn vô tích sự!”
Lầu tám trăm ngàn lẻ một: “Được rồi, toàn là anh hùng bàn phím. Chúng ta cảm thấy Mạt Nhật không đúng. Hãy sờ vào lương tâm các ngươi và tự hỏi mình đã có cống hiến gì cho Diệu Hạ!” “Còn thấy tội nghiệp thay những người dân Bắc Liệt đã chết, thế sao lúc cha mẹ qua đời cũng không thấy các ngươi khóc nhiều hơn?”
Có một thời gian trên internet, Diệu Hạ bị chia thành hai trường phái, một bên cho rằng Mạt Nhật làm đúng, một bên cho rằng Mạt Nhật vô nhân đạo.
Đa số người dân ủng hộ Mạt Nhật, trong khi những người không ủng hộ Mạt Nhật vẫn đang sôi sục.
Lúc này nhà nước đã can thiệp, các nhà ngoại giao phát tin tức trong và ngoài nước.