“Anh hai!”
“Không cần nói gì, cứ đưa người vào trước đi!”
Hoàng Đông Kiệt thấy em trai vội vội vàng vàng, ra hiệu cho hắn bế người vào trước, gật đầu với Dạ Ma và Đại Hùng.
Dạ Ma và Đại Hùng thấy Thần Y chào hỏi cũng lễ phép đáp lại.
Hoàng Khải rất lo lắng nhưng bây giờ anh trai là người tâm phúc của hắn, hắn chỉ còn cách làm theo lời anh trai nói.
“Có thể hồi sinh, có điều trước khi hồi sinh bọn họ, ta sẽ xử lý vết thương của hai người này trước!”
Hoàng Đông Kiệt nhờ bọn họ đặt Cố Vũ Linh và Đại Thạch lên giường trong phòng điều trị, cẩn thận kiểm tra một chút thì hồi sinh cũng không khó lắm.
Hắn nhìn Kiều Thải Nhi và Đồng Tiểu Tùng, chuẩn bị chữa trị vết thương cho bọn họ trước, sau đó hồi sinh Cố Vũ Linh và Đại Thạch sau.
“Hoàng tiên sinh, đừng lo cho chúng ta. Vết thương này chữa trị sau cũng không sao, xin ngươi hãy hồi sinh đội trưởng và Đại Thạch của chúng ta trước!”
Kiều Thải Nhi và Đồng Tiểu Tùng cũng lo lắng, vết thương của bọn họ tính là gì, bọn họ chỉ mong đội trưởng và Đại Thạch sống lại.
“Đến đây đi, không lãng phí nhiều thời gian đâu!”
Hoàng Đông Kiệt cười khẽ, vẫy tay với Kiều Thải Nhi và Đồng Tiểu Tùng, ra hiệu cho bọn họ đi tới.
“Đi đi!”
Kiều Thải Nhi và Đồng Tiểu Tùng nhìn Hoàng Khải, Hoàng Khải không nói hai lời kêu bọn họ đi qua.
“Ngồi xuống!”
Thấy Kiều Thải Nhi và Đồng Tiểu Tùng đi tới, Hoàng Đông Kiệt kêu Kiều Thải Nhi ngồi xuống. Tay hắn vuốt ve hốc mắt của Kiều Thải Nhi, một cảm giác mát lạnh xâm chiếm vào nhãn cầu hoại tử của Kiều Thải Nhi.
“Được rồi, mở mắt ra nhìn xem!”
Hoàng Đông Kiệt bảo Kiều Thải Nhi mở mắt ra.
“Nhanh quá!”
Đây cũng là lần đầu tiên bọn người Hoàng Khải thấy Hoàng Đông Kiệt dùng dị năng để chữa bệnh cho người khác, bọn họ chỉ thấy bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve hốc mắt rồi nói xong rồi, như vậy không khỏi quá nhanh chứ?
“Tốt rồi, thật tốt rồi!”
Kiều Thải Nhi cũng cảm thấy tốc độ quá nhanh, nàng vừa mới ngồi xuống mà thôi, nhưng chỉ mới mở mắt lên một cái đã thấy thị lực của mình thật sự khôi phục, nàng hơi kinh ngạc...
Những người khác càng không phải nói, chỉ có những người từng chứng kiến mới biết dị năng trị liệu của Hoàng Đông Kiệt mạnh mẽ như thế nào.
Hoàng Đông Kiệt giơ ngón tay gõ nhẹ vào trán Đồng Tiểu Tùng, sinh mệnh lực nháy mắt bao trùm toàn thân Đồng Tiểu Tùng.
Hai ba giây sau, sinh mệnh lực tiêu tán, vết thương của Đồng Tiểu Tùng cũng khôi phục lúc ban đầu.
“Mọi người ra ngoài đi, ta phải hồi sinh hai người bọn họ!”
Hoàng Đông Kiệt cho bọn em trai ra ngoài đợi ở bên ngoài.
Dạ Ma và Đại Hùng là những người đầu tiên bước ra khỏi cửa, theo sau là Kiều Thải Nhi và Đồng Tiểu Tùng.
“Anh hai, hồi sinh bọn họ ngươi sẽ trả giá cái gì?”
Hoàng Khải biết năng lực càng lớn thì hạn chế, khuyết điểm càng lớn.
Giống như hồi sinh người chết, đây là năng lực nghịch thiên không thể tùy tiện phát động được, hắn lo anh trai sẽ phải trả giá đắt.
“Sao vậy, lo cho anh trai ngươi hả. Nếu ta nói giá phải trả cao thì có phải ta không cần hồi sinh bọn họ nữa không?”
Hoàng Đông Kiệt cười hỏi ngược lại.
“Ta...”
Hoàng Khải nhất thời không biết trả lời thế nào.
“Đừng lo lắng nữa, đi ra ngoài đi, hồi sinh người chết có trả giá, nhưng đối với ta không có ảnh hưởng gì!”
Hoàng Đông Kiệt nhìn em trai ngốc nghếch đang rối rắm thấy hơi buồn cười, không trêu chọc hắn nữa, bảo hắn ra ngoài chờ.
“Anh hai, vậy làm phiền ngươi!”
Hoàng Khải đi ra ngoài đóng cửa lại.
Thấy em trai đi ra ngoài, Hoàng Đông Kiệt phát động dị năng.
Không đến năm phút sau, Hoàng Đông Kiệt mở cửa bước ra.
Vừa bước ra đã bị em trai và những người khác vây quanh.
“Đều sống lại cả rồi, một lát nữa sẽ tỉnh lại!”
Hoàng Đông Kiệt bước ra tránh đường cho bọn họ vào nhìn xem.
Bọn người Hoàng Khải vô cùng phấn khích, lao thẳng vào phòng tĩnh dưỡng, khi thấy Cố Vũ Linh và Đại Thạch có hơi thở, trông hai người không còn giống người chết nữa.
Bọn họ kích động rơi nước mắt.
Dạ Ma và Đại Hùng thấy Cố Vũ Linh và Đại Thạch thật sự đã hồi sinh, trong lòng khó có thể bình tĩnh, cảm giác nghe nói và tận mắt nhìn thấy sao lại không giống nhau. Bây giờ bọn họ chỉ nghĩ đến một điều, đó là làm thế nào để có được tình hữu nghị với Thần Y.
“Anh hai, cảm ơn!”
Hoàng Đông Kiệt nắm tay Cố Vũ Linh rưng rưng cảm ơn anh trai.
“Ta là anh trai của ngươi, lời khách sáo như thế không cần phải nói!”
“Đợi lát nữa bọn họ sẽ tỉnh, ta sẽ không quấy rầy các ngươi gặp nhau.”
Hoàng Đông Kiệt quay lại nhìn Dạ Ma và Đại Hùng.
“Chúng ta đi uống trà!”
“Khụ khụ!”
Đại Thạch là người tỉnh dậy đầu tiên.
“Đại Thạch, ngươi tỉnh rồi!”
Bọn người Đồng Tiểu Tùng thấy Đại Thạch đã tỉnh, trên mặt đều tràn đầy vui mừng.
“Aiz, một người cũng không chạy thoát sao. Tất cả đều ở đây. Cả đội bị tiêu diệt thật nhanh!” Đại Thạch thấy đồng đội của mình đều ở đây, nghĩ rằng bọn họ đều chết hết rồi.
“Đồ ngốc, tỉnh lại đi. Đây là trần gian, không phải thiên đường, cũng không phải địa ngục. Ngươi vẫn còn sống!”
Đồng Tiểu Tùng cười nói.
“Ta còn sống sao? Cái này, cái này...”
Đại Thạch mơ hồ một chút, cảm giác lực thoát ra, không khí lưu động chân thật, nhiệt độ cơ thể của hắn, tiếng tim đập đều là chân thật, cảm giác chân thật này làm cho hắn ngây ngẩn cả người. “Chuyện gì thế này? Không phải ta chết rồi sao? Chẳng lẽ mọi chuyện trước đó chỉ là ảo giác!” Đại Thạch hoang mang hỏi.
“Quả thực ngươi đã chết, nhưng ngươi đã được Thần Y hồi sinh!”
Đồng Tiểu Tùng cười nói.
“Ta được Thần Y hồi sinh, sao có thể...”
Đại Thạch còn nhiều điều muốn hỏi nhưng lúc này Cố Vũ Linh cũng đã tỉnh lại.
“Đội trưởng, ngươi tỉnh rồi!”
Thấy đội trưởng tỉnh, những người khác đều kích động.
“Tại sao ngay cả ngươi cũng chết?”
Cố Vũ Linh thấy đồng đội của mình đều có mặt, sững sờ trong giây lát, tưởng rằng toàn đội đã bị tiêu diệt.
Nhìn Hoàng Khải ở bên cạnh, tâm tình nàng cảm rất phức tạp, không khỏi giơ tay chạm vào mặt Hoàng Khải nói.
“Không chết, ta không chết, ngươi không chết, mọi người cũng không chết!”
Hoàng Khải cười ngây ngô nói.