“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Cố Vũ Linh cảm thấy mọi thứ đều là thật và nhận ra mình thực sự đang sống khỏe mạnh, trong lòng nàng bỗng nhiên hoang mang.
“Ngươi được anh hai ta hồi sinh, anh hai ta hắn chính là Thần Y.”
Hoàng Khải trả lời.
“Anh trai ngươi là Thần Y!”
Cố Vũ Linh trợn to mắt không giấu được vẻ kinh ngạc.
Trong phòng khách, Hoàng Đông Kiệt đang uống trà cùng người Dạ Ma, tâm sự nhân sinh và bát quái.
“Thần Y, ngươi quan trọng tương đương với Mạt Nhật, bên người ngươi không có cường giả bảo hộ, có phải...”
Dạ Ma cảm giác được bên cạnh không có cường giả nào âm thầm bảo vệ Thần Y, hắn không khỏi cau mày, Thần Y quan trọng như vậy, sao quốc gia không phái người âm thầm bảo vệ. “Mặc dù dị năng chữa bệnh không phải hệ chiến đấu nhưng dù sao thì ta cũng là cấp S. Lực lượng, tốc độ và lực phản xạ của ta đều nằm trong phạm vi cấp S!”
“Hơn nữa, ta dùng độc khá giỏi. Đừng nói các ngươi, cường giả cấp S bình thường đụng tới ta sơ ý cũng ngã như chơi!”
Hoàng Đông Kiệt cười khẽ nói.
Dạ Ma suy nghĩ một chút cũng đồng ý, quốc gia quan tâm đến sự an toàn của Thần Y hơn hắn, việc quốc gia không phái người đến bảo vệ hắn đã nói rõ rất nhiều vấn đề.
“Thần Y, em trai ngươi có thiên phú tuyệt đỉnh như vậy, sao không để hắn lên đài, để hắn hưởng thụ thêm nhiều tài nguyên!”
“Với thiên phú của hắn, nguồn lực quốc gia ban cho, có thể vài năm nữa hắn sẽ trở thành cường giả cấp S thứ năm của nước ta!”
Đại Hùng cảm thấy em trai của Thần Y nhưu vậy, nếu hắn toàn lực đẩy em trai Thần Y thượng vị, không những đầu tư trước cho Hoàng Khải mà còn có được tình hữu nghị với Thần Y.
“Ta cảm thấy hắn vẫn nên khiêm tốn cho thỏa đáng, nếu hắn nổi danh, thân phận Thần Y của ta cũng bị bại lộ rất nhanh.”
Đại Hùng nghe vậy cảm thấy có lý, không nhắc đến chủ đề này nữa.
“Thần Y, ngươi đã phát thẻ hồi sinh năm nay chưa?”
Dạ Ma tò mò hỏi.
“Ngươi không hỏi thì suýt ta quên mất. Ta còn chưa phát thẻ hồi sinh!”
“Mấy ngày nữa ta sẽ phát. Xem xem ta ném vào nhà đấu giá hay cứ ném ra ngoài tùy người may mắn nhặt được!”
Hoàng Đông Kiệt mỉm cười nói.
“Các ngươi có thể giúp ta em trai nói chuyện, ta là anh trai thực vui vẻ. Từ nay các ngươi trao đổi đan dược với ta, toàn bộ được giảm giá ba mươi phần trăm!”
“Chỉ cần có đủ điểm, còn có thể đổi được một ít đan dược đặc biệt quý giá!”
Lời nói của Hoàng Đông Kiệt lập tức khiến Dạ Ma và Đại Hùng nở nụ cười.
“Được rồi, ta nghĩ các ngươi cũng bận nên ta sẽ không chiếm dụng thời gian của các ngươi nữa!” Khi Dạ Ma và Đại Hùng nghe Thần Y hạ lệnh trục khách, bọn họ đứng dậy từ biệt Thần Y, Đại Hùng đưa Dạ Ma về núi Thái Vu giải quyết.
“Sao lại nhắc đến thẻ hồi sinh? Rõ ràng là Thần Y đã giao thẻ hồi sinh cho người khác, hoặc là không có ý định cho đi!”
“Ngươi nhắc tới không phải tự tìm phiền phức sao?”
Trở lại núi Thái Vu, Đại Hùng khó hiểu nhìn Dạ Ma.
“Hai người chết hồi sinh trước mặt ngươi, trong lòng ngươi có cảm giác gì không?”
Lời này vừa nói ra, Đại Hùng ngược lại trầm mặc.
“Lòng ta động. Thẻ hồi sinh là hạn ngạch hồi sinh. Chỉ cần lấy được có thể giữ cho riêng mình, hay để lại cho thế hệ sau, hoặc dùng nó để đổi lấy sự giúp đỡ, bảo vật khác...”
“Ta nhắc đến thẻ hồi sinh có thể khiến Thần Y khó chịu, nhưng nếu ta không nhắc đến, thẻ hồi sinh sẽ không xuất hiện. Thẻ hồi sinh không xuất hiện, ngươi nghĩ chúng ta có cơ hội lấy được không?”
Dạ Ma nói xong thì đi xử lý kết thúc.
“Nếu thẻ hồi sinh xuất hiện, ta sẽ không buông tha!”
Đại Hùng lẩm bẩm rồi đi làm nốt công việc.
Trong phòng tĩnh dưỡng, Kiều Thải Nhi và những người khác đi ra ngoài nhường chỗ cho Hoàng Khải và Cố Vũ Linh.
“Bây giờ có thời gian, ngươi có nên tiếp tục chuyện còn dang dở không?”
Cố Vũ Linh nhìn Hoàng Khải nói.
“Chuyện gì?”
Hoàng Khải không biết Cố Vũ Linh đang nói đến chuyện nào.
“Thổ lộ!”
Hoàng Khải vừa nghe đã hiểu, lức trước Cố Vũ Linh còn chưa nghe hắn thổ lộ xong đã tắt thở, bây giờ là đang đòi nợ đây.
“Chuyện này... Ngươi biết lòng ta, ta hiểu ý ngươi, thổ lộ cái này chỉ là hình thức, có phải không?”
Hoàng Khải cảm thấy xấu hổ kỳ lạ, không biết tại sao mình lại xấu hổ, có thể là do hắn không có khả năng diễn đạt, hoặc là bắt chước những câu tỏ tình trong phim truyền hình khiến hắn rất xấu hổ.
Cố Vũ Linh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Hoàng Khải, coi như Hoàng Khải không tỏ tình thì nàng không cho qua.
Hoàng Khải nhìn biểu cảm của Cố Vũ Linh thì biết biết không thổ lộ là không được, suy nghĩ một lúc rồi sắp xếp lại ngôn ngữ.
“Crốp!”
Hoàng Khải đang định nói thì có tiếng cắn vỡ hạt dưa thu hút sự chú ý của hắn và Cố Vũ Linh, bọn họ quay lại thì thấy không phải ai, đúng là anh hai của hắn.
Lúc này, anh trai đang nằm trên cửa sổ ăn hạt dưa, nhìn hai người như đang xem kịch.
“Anh hai, ngươi thật là nhàm chán!”
Hoàng Khải thấy anh hai của mình thật sự đang xem hai người diễn kịch, nhất thời cạn lời. “Cái gì nhàm chán? Các ngươi tiếp tục đi, có thể coi như ta không tồn tại!”
Hoàng Đông Kiệt thúc giục cả hai tiếp tục.
“Không cần, nói cái gì cũng không cần, ngươi tránh ra cho ta.”
Hoàng Khải kiêu ngạo nói.
“Ai dô, ở địa bàn của ta mà ngươi kêu ta tránh ra.”
Hoàng Đông Kiệt không vui.
Năm phút sau, Hoàng Khải và đồng đội của hắn đã ở ngoài cửa phòng khám.
Không có bất ngờ, hắn bị anh trai đuổi ra ngoài.
“Anh trai ngươi là Thần Y. Người khác muốn nịnh bợ đều nịnh bợ không được. Chỉ có ngươi là người duy nhất luôn thô lỗ với anh trai mình!”
Cố Vũ Linh chán nản nói với Hoàng Khải.
“Sao lại nói như vậy? Sao ta có thể không tôn kính anh hai của ta được? Anh hai là chỗ dựa vững chắc của ta. Tương lai của ta còn phải dựa vào anh hai đấy.”
“Ta đắc tội ai cũng sẽ không đắc tội anh hai ta!”
“Nhưng ngươi cũng thấy anh ta thích giở trò, làm ngươi khó đề phòng!”
Hoàng Khải mệt mỏi nói.
“Anh trai ngươi đúng là chỗ dựa vững chắc của ngươi, nhưng anh trai ngươi rất quan trọng với đất nước, cho dù như thế nào cũng không thể để lộ thân phận Thần Y của anh trai ngươi ra ngoài.”
“Từ nay vể sau ngươi nên khiêm tốn đi. Bây giờ ngươi là Dị Năng Giả cấp A cũng phải ngụy trang thành cấp B cho ta!”
“Nếu không đến cấp S, ngươi vẫn luôn phải làm Dị Năng Giả cấp B cho ta!”
Cố Vũ Linh sợ Hoàng Khải sau này ỷ vào anh trai mình làm Thần Y, sẽ không nặng không nhẹ, nên không khỏi cảnh cáo hắn một chút.
“Hiểu rồi, không đến vạn bất đắc dĩ ta sẽ không ngu ngốc đến mức tiết lộ danh tính của anh trai mình!”