Hoàng Khải đương nhiên biết tầm quan trọng của anh hai, hắn là cấp A cao cấp. Trong thế hệ trẻ có thể nói thiên phú của hắn là tốt nhất.
Nhưng so với anh trai hắn thì trình độ của hắn chẳng là gì cả.
Anh trai biến thái như thế cũng không bành trướng, còn khiếm tốn như vậy, hắn có lý do gì mà phô trương?
Hơn nữa, thiên phú của hắn còn không rời được đan dược anh trai giúp đỡ, hắn cũng tự biết thân biết phận mình.
Với trình độ bây giờ của hắn, hắn có thể là Nguyệt Luân Thủ Dạ Nhân, hay Nhật Luân Thủ Dạ Nhân, nhưng vì sự an toàn của anh trai, hắn quyết định sống cẩu thả.
Nghĩ đến đây, Hoàng Khải không lảng vảng trước cửa phòng khám nữa, đưa bọn người Cố Vũ Linh về.
Một ngày mới đến, điện thoại của Hoàng Đông Kiệt reo lên.
Là Tần Bác Văn gọi.
“Hoàng tiên sinh, nửa giờ trước vật lạ bị nhốt tại địa phương đó đột nhiên mất khống chế, một vật lạ đã chạy ra ngoài!”
“Mặc dù vật lạ lại bị bắt giam lần nữa nhưng Tuyết Nữ đến hỗ trợ cũng bị thương nặng, không chỉ về thể xác mà còn bị ô nhiễm tinh thần ở một mức độ nhất định!”
“Đại Hùng sẽ đưa Tuyết Nữ truyền tống qua. Tuyết Nữ bị thương được tính là tai nạn lao động, nhà nước sẽ hỗ trợ điểm thưởng. Xin Hoàng tiên sinh cố gắng hết sức trị liệu cho nàng!”
Tần Bác Văn lễ phép ân cần thăm hỏi xong thì đi thẳng vào vấn đề.
“Biết rồi, đưa qua đây!”
Thấy ba người phụ nữ đang nấu ăn trong bếp, cảm thấy việc điều trị cho Tuyết Nữ sẽ không mất nhiều thời gian và cũng không làm trễ bữa ăn của hắn nên muốn trị liệu càng sớm càng tốt. Sau đó tiễn người đi sớm.
Chưa đầy nửa phút, Đại Hùng và hai nhân viên y tế khiêng Tuyết Nữ bước vào.
Lúc này, Tuyết Nữ đang hôn mê, có một luồng khí xui xẻo trùm kín đầu rất đau đớn, như thể đang bị thứ gì đó tra tấn.
Hoàng Đông Kiệt gật đầu với Đại Hùng, đồng thời nhờ hai nhân viên y tế bế Tuyết Nữ lên giường bệnh, kích hoạt thiên sứ trị liệu để thanh lọc ô nhiễm tinh thần cho Tuyết Nữ.
Hoàng Đông Kiệt dừng lại, búng ngón tay, Tuyết Nữ mở mắt tỉnh dậy.
Tuyết Nữ tỉnh dậy thấy Hoàng Đông Kiệt, nàng sững sờ trong giây lát, sau đó vẻ ngoài của nàng cũng trở nên ngơ ngác.
“Hoàng tiên sinh, đây là...”
Đại Hùng thấy Tuyết Nữ có gì đó không ổn, cau mày nhìn Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt hơi nheo mắt lại, người phụ nữ này quả thực là một diễn viên bẩm sinh, dù đã khỏi bệnh nhưng vẫn giả vờ như chưa khỏi hẳn.
“Hẳn là tâm lý xuất hiện một chút chướng ngại, dịu đi một thời gian sẽ ổn thôi!”
“Trong thời gian này hãy để nàng ở lại với ta, vài ngày nữa ngươi có thể tới đón nàng!”
Hoàng Đông Kiệt biết Tuyết Nữ muốn giả vờ ốm để tiếp cận mình nhưng hắn không vạch trần, cứ tùy ý nàng.
Đại Hùng có lẽ cũng nhìn ra gì đó, có điều hắn không vạch trần, người thông minh có lức nên giả bộ hồ đồ.
Hắn gật đầu với Hoàng Đông Kiệt rồi dịch chuyển trở về cùng với hai nhân viên y tế.
Hoàng Đông Kiệt thấy Đại Hùng rời đi bèn đưa Tuyết Nữ đi ăn cơm, cũng may Tuyết Nữ giả bệnh có chừng mực, một ít hướng dẫn vẫn có thể nghe hiểu.
“Anh yêu, nàng là...?”
Trên bàn ăn, bọn người Tống Loan Loan nhìn thấy Tuyết Nữ, luôn có cảm giác Tuyết Nữ sẽ trở thành một trong những chị em của mình.
“Tuyết Nữ, xếp thứ tám trong danh sách Dị Năng Giả, tâm lý xuất hiện một chút chướng ngại, sẽ ở lại phòng khám của chúng ta vài ngày!”
Nghe Hoàng Đông Kiệt nói như vậy, bọn người Tống Loan Loan không khỏi liếc mắt nhìn Hoàng Đông Kiệt một cái, ra vẻ ngươi còn giả bộ sao, có phải đã chán các nàng nên tìm người khác hay không?
Hoàng Đông Kiệt sờ mũi, không muốn giải thích nhiều, cúi đầu ăn cơm.
Bọn người Tống Loan Loan thấy Hoàng Đông Kiệt chiếu lệ như vậy cũng không nói gì, bọn họ biết người đàn ông nhà mình ưu tú đến mức nào.
Người đàn ông tốt sao có thể thiếu phụ nữ bên cạnh, bây giờ lại có thêm một người phụ nữ, chẳng phải bọn họ đã chuẩn bị tinh thần rồi sao?
Ngày đầu tiên Tuyết Nữ nghe một số hướng dẫn.
Ngày hôm sau, Tuyết Nữ có thể giao tiếp nhưng tốc độ luôn chậm hơn một chút.
Sang ngày thứ ba, Tuyết Nữ giao tiếp bình thường nhưng luôn tỏ ra chưa hoàn toàn ổn.
Hoàng Đông Kiệt không vạch trần Tuyết Nữ mà chỉ theo dõi xem nàng diễn được bao lâu.
“Ta biết một chút về trà đạo, hay là ta pha cho ngươi một ấm nhỉ!”
Tuyết Nữ bước tới nói.
Hoàng Đông Kiệt thấy một mỹ nữ chủ động pha trà cho mình, hắn đương nhiên không từ chối, phất tay để nàng tùy ý.
Được sự cho phép của Hoàng Đông Kiệt, Tuyết Nữ ung dung ngồi pha trà, lần này nàng không còn bình tĩnh nữa, nội tâm như nước cuồn cuộn mênh mông.
“Ngươi là Mạt Nhật!”
Tuyết Nữ nhìn Hoàng Đông Kiệt với ánh mắt khó tin.
“Tại sao ngươi cho rằng ta là Mạt Nhật?”
Hoàng Đông Kiệt không hề ngạc nhiên nhưng trực giác của người phụ nữ này có chút lợi hại. “Ta đã từng pha trà cho Mạt Nhật. Trên người Mạt Nhật có mùi thuốc nồng đậm giống như ngươi. Mạt Nhật giải thích là hắn tới chỗ ngươi làm khách nên bị dính phải.”
“Này cũng không đáng nói, nhưng trà ngươi uống cũng giống như trà Mạt Nhật uống!”
“Bất kể chủng loại, nơi xuất xứ hay bao bì đều giống nhau!”
“Ta sẽ không nhận lầm đâu. Lá trà này là trà ta pha cho Mạt Nhật lúc ấy!”
“Mùi thuốc trên người ngươi cũng giống hệt, loại trà ngươi đang uống bây giờ cũng giống hệt, ngươi còn nói ngươi không phải Mạt Nhật sao!”
Tuyết Nữ dường như lúc này đã phát hiện ra bí mật chấn động lớn nhất trần đời, trong lòng khó có thể bình tĩnh trở lại.
“Trà Mạt Nhật uống không thể do ta tặng sao?”
Lời nói của Hoàng Đông Kiệt khiến Tuyết Nữ sửng sốt, nếu đây là sự thật thì nàng thực sự đã hiểu lầm rồi.
“Đừng nghe hắn nói bậy, Thần Y là hắn, Mạt Nhật cũng là hắn, hắn có hai danh hiệu!”
Tống Loan Loan cảm thấy không có gì bất ngờ, Tuyết Nữ sẽ trở thành chị em của bọn họ, bây giờ nói cho nàng biết sự thật cũng không sao.
“Ngươi thật đúng là Mạt Nhật!”
Tuyết Nữ nghe Tống Loan Loan nói, nhìn Hoàng Đông Kiệt bằng ánh mắt bàng hoàng, khó có thể bình tĩnh.
Tống Loan Loan thấy ánh mắt buồn bực của Hoàng Đông Kiệt, mỉm cười tinh nghịch rồi chạy sang phòng khác biên đạo điệu nhảy mới cho Hoàng Đông Kiệt.