“Làm sao bây giờ? Ta biết được bí mật lớn như vậy của ngươi, ngươi sẽ giết ta hay giam cầm ta?”
“Ta không muốn chết. Nếu có thể, ngươi hãy giam ta đi!”
“Chỉ cần ngươi cho ta ăn một miếng, ngươi có thể giam ta bao lâu tùy thích!”
Tuyết Nữ dần dần bình tĩnh rung động trong lòng, nhìn Hoàng Đông Kiệt điển trai như thế, nàng không muốn động lòng cũng không được.
Nếu bỏ lỡ một người đàn ông xuất sắc như vậy, nàng chắc chắn sẽ hối hận đến chết.
“Ngươi diễn nhiều quá!”
Hoàng Đông Kiệt không khỏi trợn mắt nói.
Tuyết Nữ bĩu môi, Hoàng Đông Kiệt này đúng là trai thẳng.
“Mấy ngày nay ngươi giả bệnh hẳn là vui vẻ đủ rồi. Ngươi trở về đi!”
Hoàng Đông Kiệt vừa uống trà vừa chậm rãi nói.
“Trà ta pha có ngon không?”
Hoàng Đông Kiệt vừa nghe, không phải nói, Tuyết Nữ pha trà đúng thật là ngon.
“Ta có thể làm đá và làm lạnh không khí. Trong nhà có ta không cần bật điều hòa!”
“Hơn nữa ta có thể cùng Tống Loan Loan học khiêu vũ. Sung sướng gấp bốn lần, ngươi có muốn trải nghiệm một chút không?”
Tuyết Nữ cười quyến rũ.
Mẹ kiếp, lại lấy cái này khảo nghiệm cán bộ!
Cán bộ nào có thể chống lại khảo nghiệm này?
“Khụ khụ, ngươi vẫn còn có một số rào cản tâm lý. Là bác sĩ, ta phải có trách nhiệm với bệnh nhân của mình!”
“Ngươi trước hết ở lại quan sát vài ngày. Nhớ kỹ, ta vì bệnh nhân mà suy nghĩ chứ không phải như ngươi nói cái gì sung sướng gấp bốn lần, hiểu chưa?”
Hoàng Đông Kiệt nói những lời không thành thật, trong lòng tự mắng mình mãnh liệt: Hoàng Đông Kiệt, tại sao ngươi lại sa ngã, ngươi không phải loại người này.
Bộ não của Hoàng Đông Kiệt: ngươi biết cái rắm, chính mình là ai chẳng lẽ ngươi còn không biết.
Trái tim của Hoàng Đông Kiệt: giả vờ cái gì, cũng cao ngạo thanh lãnh mấy đời rồi, phóng đãng một chút thì đã làm sao?
Thận của Hoàng Đông Kiệt: Mẹ kiếp, các ngươi thanh cao thật đấy, các ngươi có biết tại sao có người càng sống càng trẻ ra không? Còn không phải bởi vì vận động nhiều sao.
Ta không muốn quay lại những ngày trước kia, không ai trong số các ngươi có thể kéo ta lại, dù ta có sa ngã thì ta cũng sẽ sa ngã đến cùng.
Tay của Hoàng Đông Kiệt: thận ca nói đúng, dạo này ai muốn sờ vào bệnh nhân? Muốn sờ thì sờ...”
Eo của Hoàng Đông Kiệt: Muốn tạo phản cả sao? Tin hay không bây giờ ta sẽ tê liệt cho các ngươi xem.
Tuyết Nữ không khỏi bật cười khi thấy Hoàng Đông Kiệt thỏa hiệp.
A, đàn ông nha!
“Sao ngươi lại cười? Nếu bệnh nhân có vấn đề thì ta sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Ngươi không nghĩ thế sao? Sao ngươi không rót cho ta chút trà?”
Nhìn Tuyết Nữ giễu cợt hắn, khuôn mặt già nua của hắn không thể chịu nổi nữa.
Tuyết Nữ rót tách trà cho Hoàng Đông Kiệt, ghé sát vào tai Hoàng Đông Kiệt.
“Ta có một cái tên, Giang Yên Lam, đó là tên của ta, còn dáng vẻ ngươi giả già không nên nết thật dễ thương!”
Giang Yên Lam nói xong đứng dậy đi tìm Tống Loan Loan học khiêu vũ.
“Quên đi, không cần so đo với phụ nữ!”
Hoàng Đông Kiệt uống một tách trà để bình tĩnh lại.
Ai ngờ ngày hôm sau Thủy Thần Hứa Ngữ Nghiên lại đến.
Có thể nàng nghe được tin đồn gì đó, hoặc nàng rất quan tâm đến Thần Y, biết Tuyết Nữ đã ở phòng khám nhiều ngày nên nàng lo lắng và đến đây.
Nàng bực bội nhìn Hoàng Đông Kiệt, như thể ta đến trước vậy tại sao Tuyết Nữ lại vào trước? Hoàng Đông Kiệt không chịu nổi sự đối đầu ăn miếng trả miếng giữa hai người phụ nữ nên chạy đến phòng luyện đan chế tạo đan dược.
Vài ngày ở chung, hai người phụ nữ vẫn không ai phục ai, Hoàng Đông Kiệt đành phải đuổi bọn họ về.
Cũng may quốc gia có nhiệm vụ nên hai người phụ nữ không tiếp tục quấy rầy Hoàng Đông Kiệt.
Lần náo loạn này đều khiến các cường giả khác trong danh sách Dị Năng Giả và một ít cao tầng biết mối quan hệ giữa Tuyết Nữ, Thủy Thần và Thần Y không minh bạch.
Kết quả, nhiều người đang theo đuổi Tuyết Nữ và Thủy Thần bỗng dừng lại khi nghe tin bọn họ có quan hệ với Thần Y.
Cũng vì vậy mà nhiệm vụ đất nước giao cho Tuyết Nữ và Thủy Thần dễ dàng hơn so với những người khác.
“Anh hai, hai chị dâu mới tới đi đâu rồi?”
Hoàng Khải thường đến thăm anh trai nên đương nhiên biết về sự tồn tại của Tuyết Nữ và Thủy Thần.
Lúc này phòng khám im lặng, không nghe thấy Tuyết Nữ và Thủy Thần ăn miếng trả miếng, hắn biết hai chị dâu không còn ở đây.
“Đi làm nhiệm vụ!”
Hoàng Đông Kiệt thản nhiên nói.
“Anh hai, ngươi có năm người phụ nữ, sao bụng bọn họ lại không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ anh hai không được...?”
Hoàng Khải nghe tin hai chị dâu đi chấp hành nhiệm vụ, tỏ ra lý giải nhưng lại cho rằng anh trai tuổi cũng không nhỏ, sao lại không muốn có con?
“Vớ vẩn, ta có dị năng trị liệu. Nếu thân thể ta có vấn đề sao ta còn không biết!”
“Chuyện sinh con không vội, tùy duyên, tới lúc nên có sẽ có.”
“Nếu qua hai ba năm nữa vẫn không có, đến lúc đó ở vận dụng năng lực.”
Càng cường đại càng có nhiều người thừa kế, nhưng Hoàng Đông Kiệt không hề vội vàng, với y thuật và dị năng trị liệu của hắn, làm cho người phụ nữ của hắn có thai là chuyện rất dễ dàng. Trước tùy duyên, qua hai ba năm nữa thật không có, đến lúc đó tính sau.
“Khải ca, Khải ca, không ổn rồi, đội trưởng bị tộc nhân của nàng cưỡng ép đưa đi!”
Lúc này Đồng Tiểu Tùng chạy vào nói.
“Tộc nhân à? Vũ Linh còn có tộc nhân sao, có chuyện gì vậy?”
Hoàng Khải từng hỏi qua Cố Vũ Linh về gia đinh nhưng Cố Vũ Linh đều tránh trả lời câu hỏi này, bây giờ Cố Vũ Linh bị tộc nhân của nàng bắt đi, hắn cũng đầy rẫy nghi vấn.
“Chúng ta cũng là vừa mới biết đội trưởng là tám đại võ đạo thế gia, không đúng, hiện tại là bảy đại võ đạo thế gia.”
“Đội trưởng là con gái ngoài giá thú của gia chủ Cố gia, một trong bảy đại võ đạo thế gia!” “Mặc dù chúng ta không biết vì sao Cố gia lại mang đội trưởng trở về nhưng thấy dáng vẻ đội trưởng không tình nguyện, chắc chắn không đơn giản như vậy!”
Đồng Tiểu Tùng đoán.
“Anh hai, ta đi về trước điều tra là chuyện gì. Khi nào có thời gian ta sẽ đến gặp ngươi!”
Hoàng Khải cảm thấy tộc nhân của Cố Vũ Linh đưa nàng về sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, đối với gia tộc Cố Vũ Linh, tốt nhất trước hết nên điều tra xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra. “Trước tiên ngươi cứ giải quyết những vấn đề liên quan đến em dâu. Cần giúp đỡ thì hãy nói với ta!”
Hoàng Đông Kiệt cảm thấy em trai thật sự là nhân vật chính, không có phiền toái cũng sẽ có phiền toái tìm tới cửa.
“Biết rồi, anh hai.”
Nói xong, Hoàng Khải kéo Đồng Tiểu Tùng về.